“Vương gia, Vương phi, Thi Tình cô nương là một trong ba cô nương thái hậu nương nương ban thưởng, hai cô nương khác tên là Họa Ý và Phong Nhã.”
Lời nói của Tần quản gia nhắc lại để cho hai ngời nhớ lại ba người còn ở một góc nào đó trong phủ Túc Vương, trong lúc nhất thời, hai người phản ứng không đồng nhất.
A Nan rốt cuộc biết tên tuổi ba mỹ nhân kia, chậc! Tên này lấy được Thi Tình, Họa ý, phong Nhã, không phải tốt hơn đến Hồng Tụ Thiên Hương sao?
A Nan âm thầm bật cười trong lòng, thái hậu nương nương thật sự có lòng mà, chỉ tiếc ba vị mỹ nhân từ khi vảo phủ tới nay, vẫn ở tiểu viện, hậu viện cũng không từng đi qua, nói gì đến nhìn thấy Sở Bá Ninh!
Mặt Sở Bá Ninh không chút thay đổi. Tần quản gia cung kính cuối đầu, không lên tiếng.
A Nan YY một chút, một hồi lâu, rốt cuộc đem ý tứ “đi rồi” chuyển đổi thành ngôn ngữ cổ đại, nhất thời kinh ngạc, trợn tròn cặp mắt nhìn Tần quản gia, mặt không thể tin tưởng.
Người không phải đang rất tốt sao? Sao tự dưng nói không có là không có? A Nan tin tưởng lấy sủng ái của thái hậu đối với Sở Bá Ninh, tuyệt đối sẽ không đem một con ma bệnh đưa tới, nhất định sẽ là xinh đẹp cùng khỏe mạnh – dù sao thái hậu hi vọng bọn họ sinh con đẻ cái cho đứa con trai mình, không phải cho các nàng đi đến nơi này làm đồ trang trí. Cho nên, A Nan thấy các nàng đột nhiên “đi rồi” cảm thấy trong đó nhất định có gì lạ.
–Cô nương này bây giờ còn chưa liên tưởng đến hai chữ “khắc thê”, dù sao hiện tại nàng là vợ người khác, mình còn sống được thật tốt, nhưng chưa từng nghĩ tới, trong mắt mọi người mình cũng là bị dính một chữ “khắc”!
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Bá Ninh mặt không thay đổi hỏi, A Nan cũng mang vẻ mặt nghi hoặc.
Trong nháy mắt đó, Tần quản gia cùng A Nan đồng thời run lên, phát hiện màu đông lại đến sớm.
Biết hiện tại tâm tình của Vương gia không tốt, Tần quản gia chỉ có thể nhắm mắt nói: “Vương gia, Thi Tình cô nương buổi trưa hôm nay đã không còn, ngài và Vương phi đến phủ Thừa tướng, nên lão nô không cho người đi thông báo cho các người.” Tần quản gia thấy Sở Bá Ninh mặt không chút thay đổi, tiếp tục nói: “Theo hai vị cô nương kia nói, tối hôm qua mưa thu, khí trời chuyển lạnh, Thi Tình cô nương không cẩn thận gặp lạnh, sáng hôm nay liền phát sốt cao, đến buổi trưa, thì Thi Tình cô nương đã đi rồi.”
“Ngã bệnh tại sao không mời đại phu tới xem?” A Nan buồn bực nói, vương phủ đối với gia nhân rất rộng lượng, bình thường có ốm đau gì chỉ cần xin phép ma ma quản sự một tiếng, ma ma quản sự sẽ phái người đi mời đại phu, không giống một vài nhà có tiền khác, không trông nom bọn hạ nhân chết sống ra sao.
Tần quản gia lúc này cũng học Vương gia, mặt nghiêm nghị nói: “Lão nô có đến hỏi hai vị cô nương kia, họ nói bởi vì Thi Tình cô nương cảm thấy không nghiêm trọng, kiên trì không mời đại phu, nói là nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe, nên không cho người đi quấy rầy, cho nên khi đó không ai để ở trong lòng. Cho đến buổi trưa hai vị cô nương kia không yên lòng đi thăm Thi Tình cô nương thì phát hiện Thi Tình cô nương đã nóng sốt rất cao rồi, đại phu còn chưa kịp mời thì Thi Tình cô nương đã đi.”
A Nan há to mồm, lẩm bẩm nói: “Quá khoa trương rồi, cũng chỉ là phát sốt mà thôi, thế nhưng…… Thân thể của các nàng yếu đến thế sao?” A Nan vẫn là không tin Thái hậu sẽ đưa ma bệnh tới nơi này gieo họa cho đứa con trai. Nghĩ tới đây, A Nan nhìn nam tử bên cạnh, thấy hắn mặc dù là mặt nghiêm túc, nhưng cảm giác có cái gì không đúng.
Tần quản gia hơi có chút khó hiểu nhìn Vương phi, không biết có nên nói tiếp hay không, trong lòng cũng oán Thi Tình cô nương không thức thời, lựa tại thời điểm này mà chết. Không thấy hiện tại Vương gia tân hôn mới một tháng sao, đang vui mừng! Vương phi cũng sống thật tốt, ngươi lại chết làm chi, chê mọi chuyện còn chưa đủ loạn à?!!!
Trong lúc nhất thời, chủ tớ ba người họ im lặng.
Một hồi lâu, Sở Bá Ninh mím môi, phân phó: “Tần quản gia, cho người đưa chút tiền cho người nhà cung nữ này, sau đó an táng cho tốt.” Dù sao cũng là cung nữ mà Thái hậu nương nương ban thuởng, Sở Bá Ninh cũng cho mấy phần mặt mũi.
Tần quản gia gật đầu đáp, muốn nói lại thôi, cuối cùng không đem chuyện hai vị cung nữ còn lại náo loạn cho Vương gia biết, nếu biết, khác nào cho trái tim Vương gia một đao hay sao?
Đợi Tần quản gia rời đi, Sở Bá Ninh liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của A Nan, đưa tay sờ sờ đầu nàng, gọi nha hoàn ở cửa phân phó họ hộ tống A Nan trở về phòng, nói: “Nàng trở về nghỉ ngơi trước, không cần chờ ta.”
Dứt lời, liền dẫn gã sai vặt bên người là Mộc Viên nhi, rời đi không hề quay đầu.
A Nan nhìn bóng lưng nam nhân biến mất dưới ánh sáng lờ mờ, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy bóng lưng Sở Bá Ninh có chút bi thương, làm cho trong lòng nàng rất khó chịu.
Hôm nay, Sở Bá Ninh rất khuya vẫn chưa trở về.
A Nan đứng ngồi không yên, ở trong phòng xoay vòng, muốn cho người đi tìm kiếm Sở Bá Ninh, nhưng nghĩ tới Sở Bá Ninh hành tung không phải có thể dò xét, lại sa sút tinh thần. Sở Bá Ninh là một nam nhân cường thế, hắn tuyệt đối s không thích nữ nhân hỏi thăm hành tung của hắn, can thiệp chuyện của hắn, thậm chí ở trong ý thức của hắn, nữ nhân là giúp chồng dạy con, giúp nam nhân quản lý tốt bên trong, những chuyện khác giao cho nam nhân là được. Sở Bá Ninh lấy phương thức này đối đãi nàng, A Nan mặc dù không thông minh, nhưng đương nhiên hiểu, luôn đúng mực.
A Nan đợi đến nửa đêm, đây là lần đầu tiên nàng đi tới thời đại này mà ngủ trễ.
Khi Sở Bá Ninh trở về, bóng đêm thâm trầm, nha hoàn gác đêm Như Lam đang ngủ gật. Tiếng bước chân của Sở Bá Ninh trở về làm thức tỉnh nàng ấy.
“Vương phi ngủ rồi ư?” Sở Bá Ninh hỏi.
Như Lam gật đầu, lại lắc đầu, thấy Sở Bá Ninh nhíu mày, vội vàng nói: “Vương phi vốn muốn ngủ, nhưng nàng ấy nói ngủ không……”
Sở Bá Ninh gật đầu, cất bước đi vào trong nhà.
Trong phòng, thắp một chiếc đèn, ngọn đèn dầu ở trước gió đêm lành lạnh lay động không ngừng.
A Nan đang ngồi ở trên giường ôm chăn ngẩn người, nhìn thấy Sở Bá Ninh trở lại, không khỏi vui mừng, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, chạy đến trước mặt hắn muốn nói cái gì, trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.
Trải qua một buổi tối rối rắm, cộng thêm Như Thúy “tốt bụng” nhắc nhở, A Nan lúc này mới nhớ tới Sở Bá Ninh bị cao tăng nói có số mệnh “khắc thê tuyệt tử”, nói vậy Thi Tình chết đi chạm vào thần kinh mọi người, cho là Túc Vương rốt cuộc lại “khắc chết” thêm một nữ nhân.
Nói vậy trong lòng hắn chắc đang rất khó chịu……
Dù sao, cho dù đây không phải là lỗi của hắn, nhưng những nữ nhân cùng hắn có quan hệ từng bước từng bước chết vô lí, khiến càng ngày càng nhiều người tin tưởng hắn “khắc thê tuyệt tử”. Vô luận là người nào gặp phải chuyện này cũng rất bi thống, không thể nào dễ chịu.
Sở Bá Ninh nhìn A Nan chỉ mặc quần áo trong nhảy xuống giường, trên mặt hơi thả lỏng một chút, rồi lại có chút trách cứ nói: “A Nan, phải mặc nhiều y phục chứ.”
Trải qua chuyện hôm nay ở trong phủ Thừa tướng, A Nan đối với hắn đã mở rộng nội tâm, loại trách cứ mang theo quan tâm này, làm trong lòng nàng hết sức hưởng thụ, cười nói: “Không sao, thân thể của thiếp cường tráng lắm.” A Nan tự hào nghĩ: Đánh ngã một con thỏ trắng tuyệt đối không thành vấn đề ~~~
Sở Bá Ninh để A Nan hiền huệ phục vụ, thay áo ngủ, sau đó ôm A Nan cùng nhau nằm trên giường. A Nan dịu ngoan tựa vào trong ngực hắn, rất muốn nói cho hắn biết, “khắc thê tuyệt tử” cái gì đó đều là mê tín, không thể tin tưởng! Những nữ nhân kia chỉ là bất hạnh xảy ra ngoài ý muốn thôi, không liên quan gì với hắn, nàng sẽ sống thật tốt, tai họa là do trời……
Chỉ là, cuối cùng A Nan không nói gì, mặc cho Sở Bá Ninh đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, cảm giác nam nhân xiết chặt sức lực, làm cho xương nàng cũng cảm thấy đau đớn. A Nan sắp chịu đựng không nổi loại ôm đau đớn này, muốn nhắc nhở hắn thì cánh tay bỗng dưng buông lỏng.
“A Nan, ngủ đi!”
Sở Bá Ninh vỗ vỗ lưng nàng, như dỗ đứa bé. A Nan ngẩng mặt lên, ở trong bóng tối cẩn thận tìm kiếm môi của hắn muốn cho hắn một nụ hôn an tâm, ai biết lại hôn vào chóp mũi hắn, đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng lùi thân thể, coi như mình không nghe được tiếng cười đang nén của ai kia.
Đêm đã khuya, A Nan cũng mệt mỏi, từ từ ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ nghe được một thanh âm trầm thấp nỉ non gì đó ở bên tai, “….. Hãy ở lại bên cạnh ta nhé……”
********
Thái hậu ban cung nữ chết ở phủ Túc Vương, chuyên này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chẳng qua chỉ là người không danh không phận —— Phải nói, chỉ là người phục vụ, cho dù chủ nhân giết đi cũng chẳng có gì đáng nói.
Nhưng tất cả người cũng biết các nàng là Thái hậu ban thuởng tới “phục vụ” Túc Vương a! Nói rõ chính là nữ nhân của Túc Vương a!
Cứ như vậy liên tưởng chuyện Túc Vương “Khắc thê tuyệt tử”, vì vậy mọi người kích động, tất cả mọi người đều có ý: “Thấy chưa, thấy chưa, lại khắc chết thêm một người!” Cho là kết quả vốn là đương nhiên, chẳng qua, mất tự nhiên là Túc Vương phi cho đến bây giờ vẫn còn sống được rất an ổn, đó mới là chuyện làm cho người ta rối rắm ngoài ý muốn! Túc Vương phi sao có thể vậy, đây không phải là đã làm cho bọn họ thất vọng sao!
Một cung nữ vốn chỉ là chuyện của phủ Túc Vương, không có liên quan gì đến người ngoài, không truyền đi nhanh như vậy. Nhưng Sở Bá Ninh hạ lệnh, nên nhanh chóng đem người an táng, mặc dù tang sự không phải cử hành ở trong vương phủ, nhưng thứ cần chuẩn bị rất nhiều, đương nhiên cũng làm cho người có lòng sẽ chú ý tới chuyện này. Vì vậy, chỉ trong một buổi tối, trong kinh thành hơn phân nửa người đều biết rõ phủ Túc Vương có tang sự xảy ra, nữa sau khi nghe ngóng, liền biết là cung nữ Thái hậu ban thuởng tới.
Nhất thời, mọi người trong kinh thành đều kinh động, yên lặng một tháng, sòng bạc lại một lần nữa tấp nập.
Tin tức phủ Túc Vương có tang sự truyền tới trong cung, Thái hậu đang cầm một đống tập tranh thiên kim thế gia lôi kéo Hoàng đế cùng nhau xoi mói.
Thái hậu vẫn là chưa từ bỏ ý định sai Sùng Đức Hoàng chỉ hôn một trắc phi thân phận cao quý, cho là như vậy mới xứng với Sở Bá Ninh. Hiện tại Thái hậu cũng không lo lắng Túc Vương không lấy được lão bà, không thấy Túc Vương phi bây giờ sống thật tốt sao? Cho nên Thái hậu tin tưởng, số mệnh khắc thê của con trai nhà bà đã được phá vỡ, có thể giúp hắn chiêu mộ mỹ nhân khai chi tán diệp rồi.
Mà Sùng Đức Hoàng đế trên mặt mặc dù cười, trong lòng lại bắt đầu than thở, sớm biết vừa rồi nên lấy quốc sự bận rộn chạy trước. Nhìn một vài bức tranh mỹ nữ, nghe Thái hậu đối với các nàng bắt bẻ bình luận, Sùng Đức Hoàng đế biết, gia mẫu có thể sắp phải làm uổng công.
Sùng Đức Hoàng đế nhớ tới Sở Bá Ninh nghiêm túc giống như ông cụ non, nếu hắn biết Thái hậu đang chuẩn bị chọn trắc phi cho hắn, có thể sẽ trực tiếp kháng chỉ, sau đó phẩy tay áo bỏ đi. Coi như giữ người, tận tình khuyên bảo nói cho hắn biết, từ xưa tới nay nam nhân nên tam thê tứ thiếp, vì gia tộc khai chi tán diệp, hắn cũng sẽ nói ra lời nói đâm cho ngươi tâm can đều đau.
Sùng Đức Hoàng đế nhớ tới hoàng đệ vô cùng nghiêm túc lời nói làm người ta co giật, liền không nhịn được buồn cười.
Đang lúc Thái hậu chọn ra mấy bức tranh mỹ nữ mà bà hài lòng, Sùng Đức Hoàng đế cũng phiền não, phải nhẫn nại, thì một thái giám vội vội vàng vàng đi vào đem theo tin tức từ phủ Túc Vương, rằng Thi Tình cô nương đã mất nói cho hai vị chủ nhân tôn quý nhất thiên hạ biết.
Thái hậu lập tức bối rối, không phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: “Cái gì mà mất? Một người đang yên ổn thế sao lại mất? Chẳng lẽ nàng có lá gan chạy mất hay sao? Thật là to gan! Sẽ không sợ ai gia tru di cửu tộc nàng sao! Đức Sùng Hoàng đế có chút ngây ngốc, nhưng rốt cuộc là Hoàng đế, rất nhanh đã phản ứng kịp. Chỉ là sau khi nghe gia mẫu nói hàm hồ, Sùng Đức Hoàng đế á khẩu.
Cúi đầu, rất muốn làm thành không nghe thấy gì, mình là không tồn tại. Nhưng hắn là một người đang đứng nơi đó, làm sao giấu được nổi? Chỉ hy vọng Thái hậu tỉnh hồn lại sẽ không bởi vì thẹn quá thành giận mà giết hắn diệt khẩu.
Mà Thái hậu cũng kịp phản ứng rất nhanh, thực ra là không còn kịp tức giận vì lời nói ngu xuẩn của mình, đã lại ngây người.
Cái gì gọi là Thi Tình cô nương đã mất? Thái y không phải nói họ rất khỏe mạnh, sống đến bảy tám mươi cũng không có vấn đề gì sao?
Ở trong lòng Thái hậu nương nương đang gầm thét, trong lòng như có một vạn con ngựa đang chồm qua.