Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 217: Chương 217: Huyết sắc




Vị trí thái tử trống không?

Khương Lộ Dao rất lo lắng, hôm nay cảm giác bất an là về tẩu tử? Nhìn Khương Lộ Kỳ bày ra bộ dáng khoe khoang, Khương Lộ Dao túm chặt tay Khương Lộ Kỳ, nhàn nhạt nói:

- Nơi này có chút buồn chán, ngươi cùng ta đi ra ngoài, đi dạo một lúc được không?

Trong cung mở tiệc cũng cho phép mệnh phụ triều thần ra ngoài, chỉ là mọi người chỉ tới hành lang gấp khúc gần cửa điện mà thôi, sẽ không có ai tùy tiện đi lại trong cung.

Khương Lộ Dao đang có thai, ngồi lâu thân thể sẽ không thoải mái, ra ngoài điện hít thở không khí, cũng không khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn.

Khương Lộ Kỳ không muốn đi, nhưng Khương Lộ Dao nắm tay nàng rất chặt, giống như nếu nàng không đi, sẽ không bỏ qua, hoàng hậu nói:

- Nếu thế tử phi không thoải mái, Khương phu nhân hãy bồi thế tử phi đi dạo đi.

- Dạ, nương nương.

Khương Lộ Kỳ cũng không dám đắc tội hoàng hậu, cũng biết hoàng hậu muốn nàng nhân cơ hội này trông giữ Khương Lộ Dao:

- Thế tử phi, ta đi cùng ngươi.

Khương Lộ Dao uốn gối hành lễ xong, dẫn theo Khương Lộ Kỳ rời khỏi yến tiệc.

Ra cửa, Khương Lộ Dao kéo Khương Lộ Kỳ qua một bên:

- Ngươi muốn làm cái gì?

- … Không ngờ nhị tỷ tỷ cũng phát hiện ra.

Khương Lộ Kỳ nhìn Khương Lộ Dao đang giận dữ, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, bình đạm nói:

- Ta chỉ là muốn mọi chuyện hồi phục như cũ mà thôi, tiểu cô của ta là mệnh phượng hoàng, ca ca ngươi có thể chịu nổi sao?

Khương Lộ Dao cả giận nói:

- Ngươi có nhớ nàng là tẩu tử của ta? Bọn họ đã có nhi nữ, ngươi quả thực…Quả thực không thể nói lý.

- Nhị tỷ tỷ tài học đa tài, lại chưa từng nghe chuyện xưa về tiền triều Hiếu Văn hoàng hậu? Thái tử tương lai là thiên tử, ngươi muốn đường ca Mân Cẩn tranh cùng thiên tử sao?

- Ngươi làm ra chuyện này, không nghĩ tới Tiêu Duệ Hoa?

- Phu quân của ta cũng sẽ tán đồng, bởi vì ta làm như vậy là vì muốn tốt cho hắn cùng Chước Hoa, chỉ cần Chước Hoa có thể sinh hạ nhi tử cho thái tử điện hạ, nàng chính là hoàng hậu tương lai, phu quân của ta sẽ là quốc cữu, là trọng thần quyền khuynh triều dã, hắn không phải là người bị thứ nghiệt áp chế.

Sâu trong ký ức của Khương Lộ Kỳ chính là Triệu Đạc Trạch làm ra những chuyện súc sinh không bằng heo chó, sao Triệu Đạc Trạch có thể trở thành tướng lãnh khiến binh sĩ tin phục?

Hắn có tư cách?

Nhất định là người khác thổi phồng, kiếp trước Khương Lộ Kỳ theo Triệu Đạc Trạch cả đời, chưa từng thấy hắn có bản lĩnh gì đáng giá khen ngợi, trừ tính tàn nhẫn thích tranh đấu, táng tận thiên lương ra, hắn không làm gì đúng, không có một chút ưu điểm.

Ở Giang Nam hắn tiến binh thuận lợi, nhất định muốn chiếm cứ công lao của Tiêu Duệ Hoa.

Lấy địa vị Tần vương thế tử bức bách Tiêu Duệ Hoa đem công lao nhường cho hắn, Khương Lộ Kỳ tin tưởng chuyện này tuyệt đối không nghi ngờ.

- Phu quân của ta tài hoa hơn người, thiên túng chi tài, ngươi lại để một phế vật vô năng đè trên đầu hắn, thật sự đúng sao?

Khương Lộ Kỳ ép hỏi Khương Lộ Dao:

- Có ta ở đây, ngươi đừng mơ để Triệu Đạc Trạch khi dễ phu quân của ta.

Hết thảy vinh quang đều thuộc về Tiêu Duệ Hoa.

Hiện giờ nhất định Tiêu Duệ Hoa đang rất nóng giận chuyện bị cướp công mà không dám nói, Khương Lộ Kỳ chỉ muốn giúp phu quân đạt được sự duy trì của thái tử, sao phu quân có thể oán hận nàng?

Tương lai làm cữu cữu của hoàng đế, làm trọng thần quyền khuynh triều dã, danh thần, không phải là mục tiêu của Tiêu Duệ Hoa sao?

Kiếp trước hắn vì thế cũng không tiếc hy sinh hết thảy.

Khương Lộ Dao đột nhiên xoay người bỏ đi, đối với Khương Lộ Kỳ nàng thật sự không còn gì để nói, nàng cho rằng, nàng cho rằng…

Hết thảy đều là Khương Lộ Kỳ nghĩ ra, có lẽ ở trong đầu Khương Lộ Kỳ thái tử bức Quân thoái vị, giết phụ có thể thành công, trước khi thái tử thành công, đem nữ nhân mà thái tử ngày đêm thương nhớ dâng lên, tỏ vẻ trung tâm, đây là mục đích của Khương Lộ Kỳ.

- Ngươi đi làm gì?

Khương Lộ Kỳ túm chặt Khương Lộ Dao:

- Ngươi muốn phá hư sao? Ta làm như vậy cũng vì tốt cho các ngươi, lúc này Chước Hoa cùng thái tử ở bên nhau, Khương gia có thể miễn bị trách phạt, một khi thái tử làm hoàng đế, đường ca Mân Cẩn có thể sống sao? Khương gia còn có thể tiếp tục làm Vĩnh Ninh hầu?

Thái tử một hai phải có Tiêu Chước Hoa, Khương gia trốn không được, không bằng bây giờ thành toàn cho thái tử, còn có khả năng lưu lại một con đường sống.

Khương Lộ Dao quay đầu lại cười lạnh:

- Ngươi không nghĩ, hiện giờ người có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế đã không phải là thái tử!

Khương Lộ Kỳ phản bác:

- Thái tử không có khả năng thất bại, hắn nhất định sẽ thành công.

- Ha ha.

Khương Lộ Dao cười khẽ.

Tiếng cười khẽ truyền vào tai Khương Lộ Kỳ lại cực kỳ chói tai, giống như nàng đã ra quyết định ngu xuẩn nhất, Khương Lộ Kỳ nhìn chằm chằm bóng dáng của Khương Lộ Dao, mà thôi, cứ để Khương Lộ Dao nếm thử sự lợi hại của thái tử, thái tử…… Sao có thể thất bại?

Thái tử có rất nhiều thủ đoạn, hắn tuyệt đối sẽ không thất bại.

Khương Lộ Dao không biết thái tử phi đem Tiêu Chước Hoa tới nơi nào, nếu nàng cứ như ruồi bọ không đầu chạy loạn hậu cung, thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra sự cố, suy nghĩ một lát, nàng bình thản dò hỏi cung nữ đi ngang qua:

- Ngươi có thấy thái tử phi ở đâu không?

Gần đây Tần vương thế tử phong cảnh vô hạn, trong ngoài cung đều nói về Tần vương thế tử, lúc này cung nữ sẽ không đắc tội với Tần vương thế tử phi, tất cung tất kính nói:

- Thái tử phi điện hạ đi đến Bảo Nguyệt Lâu.

- Thật là, vừa nãy thái tử phi truyền lời gọi ta đi qua, nhưng cung nữ kia đột nhiên đau bụng, bỏ ta lại nơi này.

Khương Lộ Dao tùy tiện tìm lý do.

Cung nữ cũng không hoài nghi Khương Lộ Dao, nếu thái tử phi không triệu kiến Khương Lộ Dao, đi Bảo Nguyệt Lâu liền lộ, như vậy nàng cũng bị xui xẻo theo, nhưng nếu lúc này không dẫn thế tử phi đi, thì nàng cũng gặp xui xẻo.

Sắp tới Bảo Nguyệt Lâu, Khương Lộ Dao nói:

- Ngươi đi trước đi.

Thuận tay cho cung nữ mấy lượng bạc, cung nữ cảm tạ rồi rời đi.

Bảo Nguyệt Lâu im ắng, rất ít người qua lại, trong lòng Khương Lộ Dao vô cùng bất an, nhưng nghĩ đến tẩu tử có thực lực không yếu, nếu thái tử dùng sức mạnh, không phải Tiêu Chước Hoa không có đối sách.

Khương Lộ Dao ổn định tâm tư, đẩy cửa Bảo Nguyệt Lâu.

Tầng hai im ắng, không có một chút động tĩnh, Khương Lộ Dao chậm rãi đi tới trước cửa chính, vẫn không có hạ nhân đi ra ngăn cản nàng.

Đây là…Giống như có chút không ổn.

Nhưng chờ đến lúc Khương Lộ Dao hoàn toàn đẩy cửa phòng, thấy rõ tình hình bên trong phòng, nàng há to miệng, chỉ nghĩ một câu, nữ vương.

Tiêu Chước Hoa dùng một thanh đoản kiếm đặt lên yết hầu của thái tử, đám thị vệ không dám phát ra động tĩnh, thái tử phi ở bên cạnh cũng không biết làm sao.

Nghe tiếng bước chân, Tiêu Chước Hoa nhìn thấy Khương Lộ Dao, nói:

- Thái tử phi, đưa nhi tử của ta cho nàng.

- Ngươi…

Thái tử phi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch:

- Đừng thương tổn thái tử điện hạ.

- Đem nhi tử của ta giao cho nàng.

Tiêu Chước Hoa cười lạnh nói:

- Thái tử phi, hiện tại ta đang rất tức giận, nếu ngươi không làm ta vừa lòng, thái tử có giữ được mạng...

Thái tử kinh ngạc, hắn không thể ngờ, hắn đã dùng mê dược cùng xuân dược, lại dùng hài tử bức nàng, nhưng Tiêu Chước Hoa nói như thế nào?

Thái tử nói:

- Trong lòng ngươi không có hài tử.

- Không phải không có hài tử, nhưng thái tử điện hạ đừng nghĩ dùng hài tử bức ta đi vào khuôn khổ, trong lòng tướng công của ta chỉ có ta, hài tử cũng không quan trọng bằng ta, hài tử ta có thể cùng hắn sinh tiếp, nhưng nếu ta bị ngươi...Ta sống không bằng chết, ngươi còn bỏ thêm xuân dược, muốn ta mất đi kiềm chế?

Tiêu Chước Hoa suy tính rất rõ ràng, nàng càng cường ngạnh, càng không thèm để ý đến hài tử, càng có thể khiến thái tử cùng thái tử phi ném chuột sợ vỡ đồ, ở thời điểm mấu chốt, phải làm một nữ nhân “nhẫn tâm”, như thế mới có thể chờ được viện quân, bảo đảm trinh tiết của nàng cùng tánh mạnh của hài tử.

Nàng quyết định như vậy, cũng đại biểu nàng rất tín nhiệm Khương Lộ Dao, tin tưởng Khương Lộ Dao sẽ tìm thấy nàng.

Khương Lộ Dao đi đến trước mặt thái tử phi, trước kia đối với thái tử phi nàng đã từng đồng tình, nhưng chỉ vì vị trí thái tử phi, mù quáng thuận theo thái tử mà không biết khuyên nhủ thái tử.

- Ngươi mềm yếu như vậy, không chỉ hoàng hậu thất vọng về ngươi, chỉ sợ hoàng thượng cũng không coi ngươi như nhi tức mà đối đãi.

Khương Lộ Dao ôm ôm chất tử cùng chất nữ, nói:

- Tẩu tử, ta ở cửa chờ ngươi.

Tiêu Chước Hoa cười gật đầu, đây mới là tri kỹ bằng hữu khuê mật, không cần phải nói, đối phương vẫn có thể thấu hiểu.

- Thái tử điện hạ, đuổi người của ngươi ra ngoài.

- Tiêu Chước Hoa, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Ngươi có thể chịu đựng qua đêm nay rồi hãy nói.

Khương Lộ Dao nói với thái tử một câu:

- Ngươi thật sự cho rằng vạn vô nhất thất sao? Nên nói ngươi ngốc? Hay là quá tự tin?

- Các ngươi…Hai yêu nữ!

Thái tử tức muốn hộc máu, không ngờ hắn lại bị các nàng phản chế:

- Ta đã chuẩn bị hoàn toàn…Tiêu Chước Hoa, ngươi sớm hay muộn cũng là người của ta, thoát được hôm nay, trốn không được ngày mai...

Roi múa may xoẹt qua không trung, Khương Lộ Dao dùng dây lưng bao chất nữ chất tử ở trước ngực, lấy dây roi dấu bên hông, trực tiếp quất lên người thái tử, luận về võ nghệ, Tiêu Chước Hoa cách xa Khương Lộ Dao đến vài con phố, nhưng Khương Lộ Dao dám đánh thái tử...

Dù Tiêu Chước Hoa có tức giận hơn nữa cũng không dám thương tổn thái tử.

Khương Lộ Dao lại không bận tâm nhiều, đối với thái tử cái gì mà kính sợ chi tâm hoàn toàn không có, thái tử ở trong mắt Khương Lộ Dao chính là tên khốn kiếp, sắc lang, súc sinh đoạt thê thần, không cho hắn một chút giáo huấn, không thể hết giận.

Tiêu Chước Hoa không khỏi trợn mắt há mồm:

- Dao Dao.

- Không có việc gì, các ngươi tiếp tục, ta ôm hài tử đi trước một bước.

Khương Lộ Dao quất không dưới mười roi, trên người thái tử vết thương chồng chất:

- Khương Lộ Dao!

- Dù gì ngươi cũng nói là không chịu buông tha cho ta, trước khi bị ngươi trả thù, còn không cho ta thống khoái một phen?

Không đánh thái tử, lúc bị hắn trả thù, ít nhất đã từng đánh hắn trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.

Cho dù thái tử bức Quân thoái vị thất bại, hoàng thượng cũng không để người khác làm nhục thái tử.

Cho dù thái tử thất bại, Khương Lộ Dao cũng không có cơ hội đích thân báo thù.

Báo thù vẫn nên tự mình ra tay mới thích.

Tuy Tiêu Chước Hoa khiếp sợ Khương Lộ Dao đánh thái tử, nhưng đoản kiếm đặt trên yết hầu của thái tử chưa từng di động, mạng của thái tử nằm trong tay Tiêu Chước Hoa, đám người bảo hộ thái tử ai dám hành động thiếu suy nghĩ?

Một khi thái tử có gì tốt xấu, bọn họ sẽ chết không toàn thây, cả tộc bị sao trảm.

Khương Lộ Dao chậm rãi rời khỏi Bảo Nguyệt Lâu, Tiêu Chước Hoa buộc thái tử đi tới gần cửa.

Trước khi Tiêu Chước Hoa xoay người, giơ tay tát thái tử hai cái, nếu Khương Lộ Dao đã đánh, sao nàng phải khách khí?

- Muốn chết, ta sẽ cùng trượng phu của ta chết cùng một chỗ, đời này, ta sẽ không hầu hạ bất luận kẻ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.