Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 223: Chương 223: Lâm bồn




Ngọn lửa thiêu đốt hoàng cung bị dập tắt, thị vệ thu dọn tiêu thi, trong đó vẫn có thể phân biệt được thi thể của thái tử cùng hoàng hậu, cùng với thi thể của các hoàng tử bị thái tử giết chết.

Tuy xác chết đều được vải bao trùm, nhưng tình trạng quá thê thảm, những người trải qua kinh biến lần này cũng không dám nhìn thẳng.

Hoàng đế chống đỡ không nổi, bi thương hộc máu hôn mê.

Vĩnh Ninh hầu cứu giá là công thần, mọi người đều nghe theo Vĩnh Ninh hầu:

- Truyền thái y.

Nhìn hoàng đế hôn mê, Vĩnh Ninh hầu vui sướng cực kỳ, hắn nghẹn hơn ba mươi năm, hôn nay đã có thể phát tiết.

Cung biến lần này đối với hoàng đế mà nói, là đả kích quá lớn, hoàng đế phải thừa nhận một đòn nghiêm trọng.

Các hoàng tử còn sống, tuy cũng từ biển lửa chạy ra, nhưng bọn họ có thân thể gầy yếu, trải qua trận cung biến như vậy, tinh lực càng thêm không tốt, chỉ là cuối cùng hoàng đế cũng không có tuyệt tự, cũng vì Vĩnh Ninh hầu tiến binh quá nhanh, nếu chậm trễ một chút, hoàng tử sẽ bị thái tử tàn sát không còn một ai.

Vĩnh Ninh hầu không biết tình hình cụ thể trong cung, nếu biết được, hắn nhất định sẽ trì hoãn.

Hoàng đế bị nâng về tẩm cung, thái hậu tỉnh lại, nhìn thấy cảnh thê lương trước mắt, thái hậu lại ngất đi, thật sự không ngờ thái tử điên loạn như thế, càng không thể ngờ thái tử lại quyết tuyệt đến vậy.

Tần vương phi chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc thái hậu, nàng cùng Khương Lộ Kỳ một trái một phải không rời khỏi thái hậu.

Rốt cuộc hai người các nàng có quan hệ thiên ti vạn lũ( ngàn tơ vạn sợi) với hoàng hậu, chỉ có thái hậu mới có khả năng bảo vệ bọn họ.

Tần vương ngay lúc thái tử giết người, lần đầu lớn gan đứng ra chỉ trích thái tử làm việc ngang ngược, vì vậy hắn bị thủ hạ của thái tử đánh gãy chân, thái tử cười mắng hắn là vô năng phế vật, bị nữ nhân chơi đùa.

Nếu không phải Tần vương ngày thường vẫn điệu thấp thái bình, có lẽ thái tử đã một đao giết hắn.

Thái tử nói những lời này khiến Tần vương xấu hổ đỏ mặt, muốn chui xuống đất, tuy thái tử nói là sự thật, nhưng chưa từng có ai giáp mặt trào phúng Tần vương vô năng, này so với chuyện bị thái tử đánh gãy chân còn khó chịu hơn.

Lúc ấy thái tử không ra tay tàn nhẫn với Tần vương, nguyên nhân chủ yếu là vì thái tử bận tâm Khương nhị gia ở Đại Đồng, cùng Triệu Đạc Trạch đang ở Giang Nam.

Hắn còn chưa khống chế toàn cục, nên sẽ không giết Tần vương.

Vì vậy Tần vương tránh được một kiếp, sau đó đại điện nổi lửa, Tần vương bị gãy chân chạy không thoát, lúc hắn đang chờ chết, Tần vương phi xông tới dùng thân thể nhu nhược đỡ Tần vương ra ngoài.

Tuy đi ra bên ngoài vô cùng hung hiểm, nhưng Tần vương phi vẫn không buông Tần vương.

Tần vương nhờ Tần vương phi mới có thể chạy thoát, sau khi ra khỏi biển lửa, hắn rất cảm kích Tần vương phi.

Thái phi cũng được nhi tử của Tần vương phi cứu ra khỏi biển lửa.

Quá trình gian nan, kết quả lại tốt.

Thái phi nhìn tam tử do Tần vương phi sở sinh, thuận mắt hơn rất nhiều, Tần vương đối với Tần vương phi cảm tình cũng đổi mới, rốt cuộc hoạn nạn thấy chân tình.

Vĩnh Ninh hầu hạ lệnh cho thị vệ rửa sạch tàn cục, mới nhớ nãy giờ chưa thấy Khương Lộ Dao, hắn hỏi Gia Mẫn quận chúa:

- Dao Dao đâu?

- Nàng quá mệt mỏi, ta để nàng nghỉ ngơi ở cung điện bên cạnh, bên này nổi lửa, kết cục nhất định rất thảm thiết, nàng thân mình trọng, ta lo lắng nàng sẽ bị kinh hách, lần này nàng đã lao tâm lao lực, lại bị kinh hách, vậy sao được?

Gia Mẫn quận chúa đau lòng nói:

- Không có nàng an bài từ trên xuống dưới, không biết kinh thành sẽ loạn thành cái dạng gì đâu.

Vĩnh Ninh hầu kiêu ngạo gật đầu:

- Đúng vậy, chỉ sợ ai cũng không thể ngờ được đám hồ bằng cẩu hữu của lão nhị ngay thời điểm mấu chốt lại dùng được, người tin lời Dao Dao nói, đều sẽ được phong thưởng, những người tự cho là đúng…Không chừng lúc này rầu thúi ruột, phú quý đưa tới cửa còn đẩy ra bên ngoài.

Không phải những hoàn khố công tử đều nghe Khương Lộ Dao kiến nghị, nhưng những người lưu lại, đời này dù có ăn chơi trác táng cũng không bị ai chỉ trích.

Khương Lộ Dao trong tay không nhiều nhân thủ lại làm thành đại sự, điểm này Vĩnh Ninh hầu tự nhận hắn làm không được, chỉ sợ ai cũng không ngờ đám ăn chơi trác táng liên hợp lại cũng có thể bộc phát năng lực kinh người.

Hoàng cung nổi lửa, tuy kết cục không tốt, nhưng kinh thành vẫn vững vàng, cũng không xuất hiện loạn cục phá phách cướp bóc, bá tánh không bị tổn thất.

Gia Mẫn quận chúa nói:

- Chỉ cần nàng có thể bình an sinh hạ hài tử, ta cái gì cũng không cầu.

- Ta thấy nàng có chừng mực, nàng rất để ý hài tử trong bụng. Đổi lại là người khác…

Vĩnh Ninh hầu ám phúng Tần vương phi:

- Nhất định sẽ ở trước mặt hoàng thượng khoe khoang, sợ người khác quên công lao của nàng.

Gia Mẫn quận chúa đánh tay Vĩnh Ninh hầu:

- Nhỏ giọng một chút, để người khác nghe được sẽ chê cười ngươi.

- Ta sợ các nàng?

Vĩnh Ninh hầu càng nâng cao thanh âm:

- Ai dám chê cười ta? Có bản lĩnh bọn họ cũng dưỡng ra tôn nữ như Dao Dao đi! Còn có lão nhị…Đừng nhìn hắn luôn làm việc không đàng hoàng mà lầm, ở thời khắc mấu chốt, rất đáng tin.

- Vì sao lại nói như vậy? Đại Đồng có tin tức?

- Ừ.

Vĩnh Ninh hầu gật đầu, Đồng Quan, Đại Đồng kinh đô và vùng lân cận, hiện giờ đã bị Khương nhị gia khống chế, lúc đấu với Dương môn thái quân Khương nhị gia thắng tuyệt đối, thậm chí Khương nhị gia còn cứu được Triệu Đạc Dật từ trong tay thái quân.

Mà Triệu Đạc Dật không hổ là người từng học binh pháp, cũng không hổ là ngoại tôn của Dương Soái, hắn kiến nghị Khương nhị gia gửi thư cho bát đại tổng binh, tỏ rõ chiến lược tư tưởng của Triệu Đạc Dật, bắc cương phòng tuyến được củng cố không ít.

Vĩnh Ninh hầu là tướng lĩnh, tin tức sẽ nhanh hơn người khác, đối mặt với Gia Mẫn quận chúa, hắn thấp giọng nói:

- Lão nhị có lẽ sẽ có lỗi với bá tánh trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối sẽ được hoàng thượng tín nhiệm, Triệu Đạc Dật rất giống Dương Soái. Cho dù lần này hắn có công với xã tắc, chỉ sợ hoàng thượng chỉ phong thưởng hắn làm người kế tục tước vị thế tử, dù muốn vì triều đình chinh chiến, ngàn vạn lần không thể, trừ phi quốc gia đổi mới, nếu không đời này hắn đừng nghĩ rời kinh nữa bước.

- Như thế nào?

- Lão nhị nói hắn cùng rời khỏi Đại Đồng, trực tiếp lãnh binh khống chế kinh đô và vùng lân cận, suốt đêm chạy về kinh thành.

- Triệu Đạc Dật còn ở Đại Đồng?

- Hắn đi phía bắc, nghe nói lão nhị muốn trói hắn về kinh, đáng tiếc… Lão nhị không phản kháng được Triệu Đạc Dật một thân chính khí, khuyên cũng khuyên không được, nói như thế nào trong mắt lão nhị chỉ có hoàng đế mà không có thiên hạ là không có đạo lý.

Vĩnh Ninh hầu thở dài:

- Năm đó ta đã bị Dương Soái… Thôi, ta có thể an hưởng vinh hoa phú quý, hưởng thụ hiếu tâm của nhi tử tôn tử, tôn nữ, có được sẽ có mất, đời sau người ta nói ta là rùa đen cũng được, là chó săn cho hoàng thượng cũng thế, ít nhất ta còn tồn tại.

Còn Dương Soái chết vì thiên đao vạn quả.

Khương gia làm người rất thức thời, cũng là “đại trung thần” của hoàng thượng.

Gia Mẫn quận chúa thở dài một hơi, không biết nên nói Triệu Đạc Dật thế nào mới tốt.

- Không chừng trong lòng lão nhị cũng không dễ chịu.

Triệu Đạc Dật nhất định sẽ nói Khương nhị gia chỉ nghĩ vinh hoa phú quý, lại không màng thiên hạ an nguy, Khương nhị gia ngàn dặm xa xôi đi Đại Đồng điều binh, từ trong tay Dương môn thái quân cứu Triệu Đạc Dật, khiến Triệu Đạc Dật không cần cùng thái quân đồng quy vu tận, lại đổi lấy trách cứ như vậy…

Nếu Khương nhị gia thật sự là tiểu nhân cũng thôi, Gia Mẫn quận chúa biết Khương nhị gia làm việc có chừng mực.

Khương nhị gia nhất định sẽ bị hắn thương tổn.

Gia Mẫn quận chúa nghĩ như vậy, cũng cảm thấy khó chịu, che chở gia tộc, thê nhi có gì sai? Chẳng lẽ phải làm giống Dương gia, như vậy mới gọi là đại anh hùng?

Không phải ai cũng có thể trở thành Dương Soái, chỉ làm chuyện mà khả năng cho phép là đủ rồi, Khương Lộ Dao đã từng dạy dỗ Khương nhị gia như thế, mà Khương nhị gia cũng đem lời nữ nhi nói mà ghi tạc trong lòng, đổi lại là người khác giả dạng Dương Soái nhập thân? Không chừng dã tâm sẽ càng lúc càng lớn, muốn đồ vật này nọ càng ngày càng nhiều.

Vĩnh Ninh hầu từng nói, hoàng thượng sẽ tìm một người thích hợp làm Dương Soái.

Khương nhị gia chỉ muốn có cuộc sống vui sướng bên thân nhân, sợ gánh vác trách nhiệm, nhưng lúc nguy cơ, nên gánh vác hắn sẽ gánh trách nhiệm, hắn cũng không thoái thác.

- Này cũng không nhất định, lão nhị tính tình khiêu thoát, ngươi có từng thấy hắn vì chuyện gì mà không thở ngắn than dài?

- Chưa từng.

Gia Mẫn quận chúa nhịn cười, bình đạm nói:

- Ngươi xem đi, lão nhị ở trước mặt hoàng thượng nhất định có vẻ rất “áy náy” “hoang mang”, không chừng hoàng thượng sẽ phong thưởng thật nhiều cho hắn, lấy hắn trấn an nhân tâm.

Vĩnh Ninh hầu vuốt đầu, cười to nói:

- Không sai, không sai, tiểu tử này có bản lĩnh làm bộ làm tịch rất mạnh, có lợi sẽ không ngại nhảy ra.

- Cũng không biết hắn giống ai, hai chúng ta mà hắn cũng không…

Gia Mẫn quận chúa nhìn Vĩnh Ninh hầu, hai người nhìn nhau cười, giống ai? Dao Dao, người khác đều là phụ thân dạy dỗ nữ nhi, mà Khương nhị gia bị Dao Dao ảnh hưởng rất sâu.

Cũng chỉ có Dao Dao mới có thể ảnh hưởng tới Khương nhị gia.

Vĩnh Ninh hầu nói:

- Chuyện ở Đại Đồng khiến ta nhận ra lão nhị cũng không phải vô dụng, đối mặt với góa phụ cùng ngoại tôn của Dương Soái, hắn chỉ lấy chuyện Dương Soái nhập vào người là có thể lãnh binh hồi kinh, điểm này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, phải đủ bình tĩnh cơ trí mới được.

Tướng soái ở Đại Đồng cũng không phải là ngốc tử, nếu Khương Nhị gia không có chút bản lĩnh, sao bọn họ có thể dễ dàng tin tưởng Khương nhị gia chính là Dương Soái?

Dương môn thái quân thủ tiết nhiều năm trung nghĩa tiết phụ, rất được tướng sĩ tôn trọng.

Đoạt quyền chỉ huy từ trong tay Dương môn thái quân, cũng đem binh lực hoàn chỉnh mang về kinh thành, ai dám nói Khương nhị gia chỉ là hình thức?

Ít nhất cuối cùng người đi theo Triệu Đạc Dật rời đi là số ít.

Gia Mẫn quận chúa hỏi:

- Giang Nam đâu? A Trạch ở bên kia như thế nào?

- Nghe nói bình định rất thuận lợi, có A Trạch ở phía trước bình định, Tiêu Duệ Hoa ở phía sau chỉnh đốn trấn an bá tánh, xử quyết quan viên, Giang Nam rất nhanh sẽ ổn định, quan trọng nhất là...Nàng hiểu được sao? A Trạch tự mình dẫn người đập đê dẫn nguồn Tiết Hồng, mà phương hướng Tiết Hồng chính là tế điền của Tần vương phủ. Tuy quyền quý trong kinh thành cũng bị tổn thất, nhưng tổn thất lớn nhất chính là Tần vương phủ. Vì A Trạch nhanh chóng quyết định đập đê Tiết Hồng, mở mương máng, dùng diệu pháp dẫn nước sông, bá tánh Lưỡng Hoài gặp tai hoạ không nghiêm trọng lắm, Hoàng lăng cũng được bảo vệ, bá tánh tán thưởng Tần vương thế tử…

Vĩnh Ninh Hầu ý cười càng ngày càng đậm:

- Đại công vô tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.