Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 174: Chương 174: Nhị gia 2




- Nhị gia, người đi đâu?

- Tế bái Dương Soái.

Khương nhị gia mang theo vàng mã, cống phẩm, cùng với rượu ngon, đi tới Bắc Sơn ngoài kinh thành tế điện Dương Soái.

Ở Bắc Sơn có thể nhìn thấy bắc cương, đây cũng là nơi mà Dương Soái nhớ thương nhất.

Khương nhị gia kêu tùy tùng, cùng với người trông coi lăng tẩm của Dương Soái cưỡng chế rời đi.

"bùm" một tiếng, hắn quỳ gối bên cạnh bia mộ, đem cống phẩm từng cái dâng lên, bỏ vàng mã vào chậu than, bậc lửa:

- Dương bá phụ, ta biết người hận ta.

- Ta kêu người là Dương bá phụ, người sẽ không tức giận đúng không, luận theo vai vế của phụ thân ta, thì ta cũng là chất tử của người.

Khương nhị gia vừa nói chuyện, vừa uống rượu:

- Một lát nữa, ta phải làm một chuyện, có thể ngươi sẽ tức giận. Cho dù ta cũng cảm thấy bản thân thực vô sỉ, rất đáng giận, nhưng vẫn kiên trì làm tiếp, ta không giống ngươi có tài năng, có lý tưởng, ta chỉ là người bình thường tài trí bình thường, vô dụng đến cực điểm, sợ chết, sợ đau, ham hưởng lạc…Chuyện phiền lòng ta thấy có thể trốn liền trốn, nhưng hiện tại ta tránh không được, khuê nữ của ta…Đúng ra là ngoại tôn tức của ngươi, đáng tiếc khuê nữ của ngươi lại tráo đổi ngoại tôn tử, ngươi cũng gặp Dương phi rồi đi, mắng nàng là được, đừng đánh khuê nữ…Nữ nhi phải đau tiếc, phải được sủng ái.

Lại rót một ngụm rượu, Khương nhị gia vuốt văn tự trên bia mộ:

- Khuê nữ của ta là Dao Dao, nàng rất hiếu thuận, đối xử với ta cực kỳ tốt, có nữ nhi như tri kỷ, ta đã thấy đủ. Lúc nàng khó xử, sao ta có thể không ra tay bảo hộ nàng? Giúp nàng một phen? Dương bá phụ trong lòng ngươi có thiên hạ, lòng ta chỉ có thân nhân, cho nên ngươi là mây trên trời, ta là bùn đất dưới đất, sau khi ngươi chết sẽ đi Tây Thiên, còn ta không bị xuống địa ngục là may rồi.

- Ta mới rời khỏi hoàng cung, nhìn dáng vẻ…Dao Dao cũng từng phân tích, hoàng thượng sẽ không tha thứ cho Dương gia, một lát nữa, ta sẽ đi Dương gia đùa giỡn một phen, ngươi hãy thứ lỗi cho ta, dù ngươi không chịu tha thứ cho ta, ta cũng không thể không đi.

- Chờ sau khi ta chết, tùy tiện ngươi muốn xả giận thế nào cũng được.

- Ngươi xem, ngươi xem, còn sống thật tốt? Muốn như thế nào cũng được, ngươi nha, lúc trước như thế nào lại lựa chọn cái chết?

- Thôi, ân oán giữa ngươi cùng hoàng thượng ai cũng nói không rõ.

Một vò rượu ngon đã uống cạn, Khương nhị gia cả thân đầy mùi rượu, lắc lư đầu.

- Dương bá phụ, ta……Ta sẽ tranh thủ mang Dương Gia Bảo đi, Dương phi hao hết tâm huyết mới giữ được huyết mạch của Dương gia, nếu lại để đám quả phụ Dương gia nuôi dưỡng tiếp, hắn không chỉ bị dưỡng phế, còn có khả năng sống không thành niên.

Khương nhị gia quỳ thẳng thân mình, dập đầu nói:

- Đây cũng là điều duy nhất mà tiểu chất có thể làm thay người, huyết mạch Dương gia sẽ không đoạn tuyệt.

Cây thanh tùng bên lăng mộ lắc lư rung động, giống như Dương Soái đáp lời Khương nhị gia.

- Mặc kệ người tin hay không, tiểu chất vẫn luôn kính nể người, đáng tiếc…Người thú một thê tử hồ đồ, sinh sôi huỷ hoại hết thảy, còn có ngoại tôn của người, ta cũng sẽ hỗ trợ chăm sóc, tính tình của hắn cực kỳ giống người, không ai trông coi, sẽ dễ bị người tính kế. A Trạch đã không còn cừu hận hắn, cũng sẽ không trả thù hắn, nếu A Trạch rối rắm, ta sẽ đánh hắn thanh tỉnh, người yên tâm hắn sẽ tốt, ít nhất sẽ khỏe mạnh thi triển một thân tài hoa.

Khương nhị gia đập bể bình rượu, thân thể hoàng thượng càng ngày càng không tốt, không biết có thể qua năm nay hay không, nếu thay đế vương khác, sẽ không oán hận Dương gia như thế, Triệu Đạc Dật sẽ có cơ hội đền đáp Đại Minh.

- Tuy ta bất tài, nhưng nguyện ý trừ bỏ mầm tai hoạ trong Dương gia, Dương bá phụ, ta đi đây.

- Hy vọng đây là lần duy nhất mà ta không có tự tin đến thăm người.

Khương nhị gia đứng dậy, dùng nhánh cây chậm rãi quấy chậu than, ngọn lửa mỏng manh chiếu sáng đôi mắt, chờ vàng mã hóa thành tro tàn, Khương nhị gia cũng không quay đầu, rời khỏi Bắc Sơn.

______________________________________

“Ầm ầm ầm.”

Đại môn Dương gia lại một lần nữa bị gõ vang.

Dương môn thái quân vừa mới thả lỏng thân thể, muốn nghỉ ngơi một chút, lại nghe hạ nhân hồi bẩm:

- Khương nhị gia tới rồi.

Nàng tức giận đến đau ngực, chống đỡ thân thể suy nhược, nói:

- Dương gia là nơi tự do? Ai muốn tới liền tới?

- Khương nhị gia nói có chuyện muốn nói với người.

- Không gặp.

- Khương nhị gia nói Dương Soái muốn gặp người.

- …

Dương môn thái quân bị những lời này chọc đến đau cuống phổi, thật đúng là vạch áo cho người xem lưng, nếu không phải cẩu tặc Khương Thừa Nghĩa giả thần giả quỷ, Dương gia sẽ ra nông nổi này? Bị một chức quan nho nhỏ là Kinh Triệu phủ doãn "khi dễ" "ép hỏi"?

Còn không phải vì cẩu tặc cướp đi Quân hồn của Dương Soái?

Tuy Dương môn thái quân cố chấp, cũng biết hoàng thượng dám ngó lơ Dương gia, là vì nàng vô dụng.

Nếu nàng đối với phu thê Triệu Đạc Trạch là khinh thường, thì đối với Khương Thừa Nghĩa cướp đi hết thảy vinh quang của Dương gia chính là hận thấu xương.

Dương môn thái quân gõ mạnh quải trượng xuống đất, hung tợn nói:

- Nếu hắn lại đến giả thần giả quỷ, ta sẽ gõ bể đầu hắn, mổ bụng nhìn xem bên trong chứa hắc tâm can( tim đen tối) như thế nào.

- Mở cửa.

- Dạ.

Dương môn thái quân chống quải trượng đi về phía Khương nhị gia.

Lúc nàng nhìn thấy Khương nhị gia đứng trước cửa đại sảnh, không thể tin được xoa xoa đôi mắt, như thế nào? Sao hắn lại biết Dương Soái trạm tư( dáng đứng) là chân trái ở phía trước? Bả vai hơi nghiêng?

Mấy năm nay Dương môn thái quân vẫn luôn hoài niệm phu quân, lúc nào cũng nghĩ tới phu quân.

Đại cữu mẫu thất thanh nói:

- Dương Soái…

- Nói bậy, sao hắn có thể là Dương Soái?

Dương môn thái quân hận chết Khương nhị gia dám giả mạo Dương Soái, nàng không chịu thừa nhận Khương nhị gia đã gợi lên hồi ức dĩ vãng trong đầu nàng.

Khương nhị gia học theo Dương Soái khẽ cong khóe môi, tươi cười ôn hòa luôn treo trên khuôn mặt, vui vẻ cũng thế, tức giận cũng vậy, Dương Soái vẫn luôn tươi cười:

- Mới vừa rồi Khương Thừa Nghĩa đi Bắc Sơn bái tế ta, ta nghe hắn nói một chút chuyện.

- Ngươi còn muốn giả mạo tới khi nào?

Dương môn thái quân giơ cao quải trượng, mắng:

- Súc sinh!

Khương nhị gia không chút hoang mang nói:

- Phượng Tiên, ngươi như thế nào lại trở nên thô tục như thế? Mấy năm nay ta không nhập mộng, chẳng lẽ ngươi còn không rõ?

- Ngươi…

- Ta cái gì? Chẳng lẽ ngươi từng mơ thấy ta?

Dương môn thái quân bị lời này kích thích mặt đỏ bừng, một quả phụ cho dù mơ thấy vong phu cũng là chuyện vô cùng mất mặt, chứng tỏ nàng lúc nào cũng nghĩ tới nam nhân, không phải thật tình thủ tiết.

- Khương Thừa Nghĩa.

- Ngươi đừng nhắc tới hắn mãi, ta có thể mượn thể xác của hắn mà hiện thân, ta rất cảm kích hắn. Nếu không có hắn, ta sẽ không có cách nào nói ra những lời chưa từng nói.

Khương nhị gia chắp tay về hướng hoàng cung, sắc mặt Dương môn thái quân trắng bệch, nếu nói lần đầu tiên Khương nhị gia diễn trò còn lộ ra dấu vết, lần này…

Nàng giống như gặp được Dương Soái, sao có thể?

Trong ánh mắt ẩn hiện vài phần mê mang, tay nắm chặt quải trượng, không đúng, hắn không phải là Dương Soái, không phải trượng phu của nàng, mà là Khương Thừa Nghĩa là cẩu tặc, hạ tiện vô sĩ giả mạo phu quân của nàng, gõ mạnh quải trượng xuống đất, gào rống nói:

- Ta đánh chết ngươi!

- Mẫu thân.

Đại cữu mẫu nhanh tay nắm chặt quải trượng trong tay thái quân:

- Người không thể, không thể.

Mặc kệ người trước mặt là Dương Soái, hay là Khương nhị gia, Dương gia cũng không thể đánh người.

Hoàng thượng ở trong cung đang nhìn chằm chằm Dương gia, nếu thái quân nhất thời tức giận dám thương tổn Khương nhị gia, sẽ khiến cho ngập trời đại sóng, đặc biệt là lúc Khương nhị gia càng ngày càng giống Dương Soái.

- Đại tức phụ thực hiểu lý lẽ, không hổ là hiền thê mà bổn soái vì lão đại tuyển chọn, năm đó ta từng lưu lại lời nói, lướt qua bà bà của ngươi đem Dương gia giao cho ngươi trông quản.

Giọng nói của Khương nhị gia tràn ngập nghi vấn:

- Không ai nói với ngươi?

- Ngươi nói bậy!

Thái quân hét lớn:

- Ngươi nói lúc nào?

- Xem ra mẫu thân của ngươi không có nói cho ngươi biết.

Ánh mắt Khương nhị gia ẩn hiện mất mát tiếc nuối nhìn Dương môn thái quân:

- Trước kia ngươi còn có chỗ đáng khen, hiện giờ càng thêm bất kham(không chịu nổi), biết rõ Dương gia trung liệt, bổn soái vì hoàng thượng có thể xả thân liều chết, ngươi lại…Lại hoài nghi hoàng thượng dụng tâm, tự giữ công lao dĩ vãng nhục mạ mệnh quan triều đình, hại nữ nhi còn chưa đủ? Ngươi còn muốn tổn hại thanh danh của Dương gia?

- Loại phụ nhân giống như ngươi, thô tục, ngu xuẩn, vô tri, không cần cũng thế.

- Cái gì? Ngươi không cần ta?

- Không sai, lần này ta trở về chỉ muốn nói một chuyện, ngươi có thể ở Dương gia vinh dưỡng, nhưng ta cùng ngươi không còn quan hệ, ta sẽ giao Dương gia cho đại nhi tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.