Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 2: Chương 2: Phiền toái




Đình viện thâm sâu, bóng người ẩn hiện dưới tàng cây, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi.

Buổi trưa yên tĩnh, mà Khương Lộ Dao lại hết sức bực bội.

Cảnh xuân xanh biếc tươi tốt trước mặt cũng không thể xua tan tức giận trong lòng nàng.

Khương Lộ Dao vung tay áo, không đè nổi cơn tức, bộc phát:

- Hắn muốn đi tìm chết liên quan gì đến ta? Hắn đã không sợ chết, ta còn ngại chôn?

Nha hoàn Mạt Lị há miệng mấp máy:

- Tiểu thư...

Khương Lộ Dao xoa trán, đau đớn rên rỉ:

- Càng quá đáng là, hắn đánh thua cũng không nói, lại bị Triệu vương điện hạ bắt được! Triệu vương điện hạ là người dễ chọc? Hắn chính là lão đại cầm đầu đám hoàn khố trong kinh thành có biết không hả?

- Tiểu thư, nếu không mau nghĩ cách cứu thiếu gia... Thiếu gia sẽ bị Triệu vương điện hạ đánh gãy chân!

Liên Hương phe phẩy quạt cho Khương Lộ Dao, khó chịu nói:

- Cũng tại nhị lão gia không thích đến trước mặt lão phu nhân, cơ hội thừa tước tốt như vậy... Nô tỳ nghe nói lão phu nhân rất bất mãn đại lão gia, nếu không tam phòng tam tiểu thư, tứ phòng tứ tiểu thư sao có thể ngoan ngoãn hiền thục ở trước mặt lão phu nhân như vậy?

Cơn gió lạnh thổi qua cũng không xua tan nóng giận trong lòng nàng,  Khương Lộ Dao âm thầm tự nhủ, chắn chắn nàng xuyên, không đúng cách.

Đời này phụ mẫu Khương Lộ Dao khỏe mạnh, phụ thân không có tiểu thiếp di nương.

Cho nên tước vị Vĩnh Ninh hầu vẫn luôn ở trong tay lão phu nhân, ở trước mặt quý thê, Vĩnh Ninh hầu không có quyền lên tiếng.

Bởi vậy cho đến tận bây giờ, vị trí thế tử vẫn trống không, điều này khiến cuộc chiến tranh đoạt vị trí thế tử đã căng thẳng lại càng ác liệt hơn.

Lúc trước đại lão gia... Chính là đại bá của Khương Lộ Dao, có chức quan Cửu Khanh nhỏ nhất là Quang Lộc Tự Khanh.

Đại lão gia có khả năng kế thừa chức vị cao nhất. Nghe nói ngay cả tấu chương thỉnh phong, lão phu nhân cũng đã viết xong...

Khương Lộ Dao cũng nghĩ không thông, sao mấy cái phương pháp dùng để giúp phụ nổi danh trong tiểu thuyết mà nàng từng đọc ở hiện đại, lại không dùng được?

Trước khi nàng xuyên đến, Khương Thừa Nghĩa là cái dạng gì, ba năm sau, vẫn là cái dạng ấy, không hề tiến bộ...

Cũng không thể nói hắn không có tiến bộ, tiến bộ duy nhất của hắn chính là đem phiền phức mà thê nhi gặp phải ném cho nữ nhi tài giỏi...Khương Lộ Dao!

Dạy dỗ phụ thân không được, mẫu thân Thẩm thị xuất thân không cao, lại còn đặc biệt yêu thích bạc.

Lão phu nhân nhìn thì ôn tồn, hòa ái nhưng thực ra chính là một lão bà khó hầu hạ.

- Triệu Vương điện hạ có nói gì không? Ta nghe ca ca nói, không phải nhị vương tử Triệu vương phủ rất thân thiết với hắn sao?

Trước mắt, Khương Lộ Dao cần phải làm là đem Khương Mân Cẩn từ trong đại lao Triệu vương phủ ra ngoài!

Triệu vương là nhị hoàng tử của đương kim Văn Đế, vì hắn do cung nữ sở sinh, cho nên sớm được phong làm Triệu vương, rời xa cuộc chiến ngai vàng.

Từ hoàng hậu năm bốn mươi tuổi mới lão ngọc sinh châu, sinh hạ hoàng tử, cho nên năm nay thái tử chỉ mới mười tám tuổi.

Còn lại đại hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử đã sớm thành gia lập nghiệp, tuổi của đám nhi tử bọn họ cũng không thua kém thái tử bao nhiêu.

Đối với bọn họ mà nói, tuy thái tử chiếm cứ vị trí đó, nhưng bọn họ đã sớm gây dựng thế lực.

Chẳng lẽ toàn bộ những người đứng hàng đệ nhị cá tính đều là trung nhị?

( Yul : bệnh trung nhị còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì“. Ý nghĩa tự hiểu nhá)

Ai chưa từng trải qua bệnh trung nhị?

Chẳng qua phụ thân và ca ca nàng... Cái thời kỳ trung nhị này hơi dài mà thôi.

- Chờ ta lôi cổ hắn về, ta phải giáo huấn hắn một trận nên thân mới được!

Lẽ ra ngày Phật Đản phải trai giới, vậy mà Triệu vương điện hạ lại đánh nhau gây chuyện giữa chốn phong nguyệt...

Khương Lộ Dao nhấc làn váy:

- Đi, đi thư phòng!

Trước tiên nàng phải viết cho lão ca Khương Mân Cẩn một tờ giấy, đỡ để hắn bị giam trong Triệu Vương phủ còn chọc thêm họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.