Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 136: Chương 136: Thần côn 2




Hoàng cung.

Triệu Đạc Trạch quỳ gối trước mặt hoàng đế:

- Bệ hạ, thần có tội.

- A Trạch, đứng lên nói chuyện.

- Thần vẫn nên quỳ.

Triệu Đạc Trạch vẻ mặt bất bình, trầm thấp nói:

- Thần chỉ là muốn để nhũ mẫu trở lại Dương gia vì nhũ mẫu quá nhớ thương, nhưng thái quân hiểu lầm thần vô tình, thần được hoàng thượng ân điểm làm chủ tế Dương Soái, thái quân cũng không vừa lòng, lúc thần ở Dương gia thương lượng nghi thức tế lễ, nhũ mẫu...

- Nàng nói gì đó?

- Từ nhỏ thần nghe nàng nói rất nhiều lần về án oan Dương gia, phụ vương phụ lòng bạc hạnh, nếu không phải thần thường xuyên gặp mặt bệ hạ, có lẽ sẽ bị nhũ mẫu lừa gạt cả đời.

Hoàng đế vừa nghe lời này, đôi mắt già nua hiện lên một tia tinh quang:

- Sau đó đâu? Ngươi đến trước mặt trẫm chính là muốn nói chuyện liên quan đến nhũ mẫu của ngươi?

- Tính tình thần không được tốt, thái quân lại hiểu lầm thần, cùng thần nổi lên phân tranh, thần buồn bực, liền đi tửu lâu, không ngờ nhạc phụ của thần cũng ở tửu lâu uống rượu, thần vẫn luôn thân cận với nhạc phụ, liền cùng nhạc phụ kể ra ủy khuất, bệ hạ cũng biết, nhạc phụ của thần rất bênh vực của người mình, hắn nói nếu thái quân là ngoại tổ mẫu của thần, sẽ không bất cận nhân tình như thế, nhất định là bị yêu nghiệt bám vào người…

- Lúc ấy nhạc phụ của thần cũng uống không ít rượu, cho nên hắn mang theo cẩu huyết đi Dương gia, thần khổ khuyên không được, chỉ có thể tiến cung thỉnh tội với hoàng thượng.

- Ngàn sai vạn sai đều là thần, thần chưa từng nghĩ sẽ chiếm cứ di trạch của Dương gia, thái quân hiểu lầm thần.

Triệu Đạc Trạch cúi đầu, cuộn tròn thân thể:

- Thần là tôn thất đệ tử, đã là Tần vương thế tử, thần chỉ muốn thể hiện một phần hiếu tâm với ngoại tổ phụ mà thôi.

Sau khi hoàng đế bị Khương nhị gia cứu, liền nhận ra phẩm hạnh của Khương nhị gia, phát giác người này là một người phú quý nhàn rỗi, chỉ cầu ăn ngon uống tốt là đủ, bởi vậy hoàng đế càng cảm thấy thân cận với Khương nhị gia.

Tới gần hoàng đế ai mà không có sở cầu, người giống Khương nhị gia chỉ cầu tự tại qua ngày là quá ít, Khương nhị gia hoàn toàn không nghĩ tranh quyền đoạt lợi.

Khương nhị gia giữ gìn nhi nữ, khiến trong lòng hoàng đế cảm thấy ấm áp.

Theo mật thám hồi báo, Khương nhị gia trừ ăn nhậu chơi bời, bản lĩnh lớn nhất chính là hồ nháo.

Nếu Khương nhị gia thừa dịp say rượu đi Dương gia ‘ đuổi quỷ ’, có thể đoán Dương gia nhất định rất náo nhiệt.

Hoàng đế thực sự hy vọng quả phụ Dương môn gặp xui xẻo, vì bận tâm thái hậu cùng dân gian bá tánh, hắn không thể đem đám kia quả phụ thế nào, không đại biểu trong lòng hắn không phản cảm với đám quả phụ Dương môn.

Dương môn thái quân cao ngạo tự thủ, bày ra diễn xuất chỉ thủ Dương gia, giống như hoàng đế là hôn quân, chỉ muốn xuống tay với đám quả phụ Dương gia.

Năm đó hoàng đế dám động thủ diệt trừ vây cánh của Dương Soái, còn sợ một môn quả phụ?

Chỉ là hoàng đế không muốn động thủ mà thôi.

- Hoàng thượng, Vĩnh Ninh hầu thế tử cầu kiến.

- Ha.

Hoàng đế nghiêng tai nghe nội thị thăm hỏi tin tức Dương gia trở về hồi báo, một tay bưng chén trà, vừa mới nhấp một ngụm, nghe thấy sự tích Khương nhị gia đại náo Dương gia rất anh dũng, hoàng đế thiếu chút nữa bị này sặc, thật vất vả mới nuốt xuống được, hỏi:

- Ngươi nói Vĩnh Ninh hầu thế tử bị Dương Soái bám vào người?

- Dạ.

Nội thị thấp giọng hồi báo.

Triệu Đạc Trạch lại nghe rõ ràng, hắn không khỏi trợn mắt há hốc mồm, nhạc phụ đại nhân, uy vũ đã không thể hình dung được.

Hắn thật sự muốn biết rốt cuộc đầu óc Khương nhị gia lớn tới đâu.

Ngay cả quỷ thần cũng xuất hiện.

Dương Soái bám vào người, ra sức đánh thái quân, Triệu Đạc Trạch tiếc nuối không có tận mắt nhìn thấy, trên đời này chỉ có một người có thể đúng tình hợp lý giáo huấn quả phụ Dương môn, người nọ chính là anh linh Dương Soái.

Hoàng đế ho khan hai tiếng, ý vị thâm trường nói:

- Dương Soái còn vẽ trận đồ?

- Dạ.

- Đem trận đồ sao trở về.

- Sau khi Vĩnh Ninh hầu thế tử thanh tỉnh, vì hàng yêu phục ma, lấy cẩu huyết hất thái quân, cẩu huyết lây dính trận đồ…Đã không thể nào rõ ràng, sợ là không sao được đầy đủ.

Hoàng đế khẽ cong khóe môi:

- Không sao, lại để hắn uống rượu, Dương Soái có thể nhập thân một lần, là có thể có lần thứ hai. Vĩnh Ninh hầu thế tử, thật là bảo bối.

- A Trạch, nhạc phụ của ngươi cũng không tồi.

- Bệ hạ quá khen.

- Không phải quá khen.

Hoàng đế như trút được gánh nặng, thở phào một hơi:

- Chỉ cần hắn lại triệu hồi anh linh( hồn) Dương Soái, hắn muốn ban thưởng cái gì, trẫm liền cho cái đó.

Hoàng đế vẫn luôn vì chuyện ở biên cương mà sầu lo, Dương Soái ở thú biên có địa vị không phai nhạt theo thời gian, hoàng đế thường xuyên điều động bát đại tổng binh thay quân, nhưng hắn không thể điều động mỗi một binh lính thú biên, bởi vì gần đây Man Di đánh thắng vài lần.

Năm đó Dương Soái bày ra hệ thống phòng ngự có điềm báo bị phá hủy, lúc này sĩ khí quân đội thú biên bị hạ xuống, rất nhiều người đều kêu gọi Dương Soái.

Lúc này Khương nhị gia bị Dương Soái bám vào người…Chỉ trong chốc lát, hoàng đế liền nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Dương Soái không có khả năng sống lại, Đại Minh triều tướng quân thời kì giáp hạt, thật sự không giống hai mươi năm trước có tam đại danh tướng rầm rộ, hoàng đế có thể để Dương Soái bám vào người Khương nhị gia nâng cao sĩ khí tướng sĩ.

Hoàng đế không hối hận vì diệt trừ Dương Soái, bởi vì không có ai có thể dao động căn cơ Đại Minh, Khương nhị gia ham ăn biếng làm, không có dã tâm, hoàng đế có thể yên tâm dùng hắn.

Triệu Đạc Trạch cũng suy nghĩ cẩn thận ý tứ của hoàng đế, âm thầm cười khổ, nhạc phụ đại nhân, người thành danh.

- Bệ hạ, Vĩnh Ninh hầu thế tử ở bên ngoài khóc lóc kêu thỉnh tội.

- Hắn triệu hồi anh linh Dương Soái, sao lại thỉnh tội? Trẫm không biết hắn có tội gì?

Hoàng đế nói:

- Thưởng Khương Thừa Nghĩa, trẫm cảm tạ hắn triệu hồi được Dương Soái, trẫm hy vọng một ngày kia, có thể cùng Dương Soái gặp mặt, trận đồ, nói hắn cẩn thận hồi tưởng, trẫm cần Dương Soái bày trận đồ, chỉ cần hắn nhớ được, trẫm sẽ trọng thưởng.

- Tuân chỉ.

- A Trạch, ngươi cũng trở về đi, chuyện chủ tế Dương Soái, ngươi cùng nhạc phụ ngươi thương lượng mà làm, Dương gia, ngươi không cần đi nữa, nếu các nàng muốn thanh tịnh qua ngày, trẫm không đành lòng nhìn đám quả phụ bị tục sự quấn thân.

- Tuân chỉ.

Triệu Đạc Trạch dập đầu, rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Hoàng đế trầm thấp cười, Khương nhị gia…Đám quả phụ Dương gia không có một chút tác dụng, Quân Hồn của Đại Minh triều dừng trên người Khương Thừa Nghĩa.

Nếu đổi lại là người khác, hoàng đế sẽ không vui vẻ như thế, Khương Thừa Nghĩa cố tình văn võ không thành, cho dù có danh vọng của "Dương Soái", hắn cũng không có khả năng có " dã tâm " như Dương Soái.

Mới vừa rồi những lời Triệu Đạc Trạch nói, hoàng đế không thể không nghĩ nhiều, thấp giọng phân phó nội thị vài câu:

- Trẫm muốn đáp án.

- Tuân chỉ.

____________________________________

Ngoài cửa hoàng cung, Khương nhị gia đang khóc rất thương tâm, nghe xong thánh chỉ, liền hồ đồ, đây là có chuyện gì? Hoàng thượng không chỉ có không trách hắn, lại còn ban thưởng…

- Nhạc phụ.

- A Trạch.

Khương Nhị gia được Triệu Đạc Trạch nâng dậy, liền hỏi:

- Ngươi đầu óc thông minh, mau nói cho ta biết, hoàng thượng vì cái gì lại ban thưởng cho ta?

Triệu Đạc Trạch đưa Khương nhị gia vào xe ngựa, hắn cũng nhảy lên, ngồi bên người Khương nhị gia, nhìn Khương nhị gia một lúc lâu.

- Nhạc phụ vận khí thật quá tốt, cát tinh cao chiếu, trăm ngàn vạn người cũng không có một ai giống nhạc phụ.

- Mau nói dễ hiểu, hiện tại ngươi nói cái gì ta nghe cũng không hiểu, cái gì cao thâm khó đoán, còn không biết nhạc phụ của ngươi đầu óc không dễ dùng?

- Chỉ cần nhạc phụ có thể bị Dương Soái bám vào người, liền họa trận đồ hiến cho bệ hạ, nhạc phụ, ta dám cam đoan, ở Đại Minh triều người so với phụ vương của ta còn lợi hại hơn, không có ai dám lại động một cọng lông của người.

- Chỉ cần Dương Soái bám vào người?

- Không sai.

- Chính là loại chuyện này, người khác cũng có thể làm, tìm người khác không phải được rồi sao?

- Người khác không được, một là người khác không thể nghĩ được, hai là hoàng thượng sẽ không thừa nhận bọn họ bị Dương Soái bám vào người, ba là hoàng thượng cũng hy vọng mượn cơ hội này nâng địa vị cho người, bốn là tiểu tế của người bị hoàng thượng coi như phụ tá đắc lực của thái tử, người lại là người rất bênh vực người của mình yêu thương nhi nữ, Dương Soái nhập vào người "sống lại" bệ hạ sẽ yên tâm, còn nữa, chỉ có Vĩnh Ninh hầu mới có thể họa ra trận đồ của Dương Soái.

Ánh mắt Triệu Đạc Trạch thâm trầm, trước kia hắn xem hoàng đế như hôn quân, hiện giờ xem ra, làm hoàng đế vài thập niên cũng không phải là hạng người ngu ngốc vô năng.

Làm hoàng đế…Triệu Đạc Trạch học được vài chiêu từ hoàng thượng.

- Phụ thân của ta sẽ giúp ta họa trận đồ? Còn không bằng trông cậy vào Dao Dao.

- Nhạc phụ đại nhân, Vĩnh Ninh hầu không giúp người, ta giúp người.

Triệu Đạc Trạch an ủi Khương nhị gia:

- Tổ phụ của ta năm đó tốt xấu gì cũng là danh tướng, phụ vương thú đích phi là nữ nhi duy nhất của Dương Soái, trong thư phòng của vương phủ có ghi lại một chút chuyện về Dương Soái, của hồi môn của Dương phi vẫn luôn khóa, hiện giờ ta vẫn là thân tử của Dương phi, muốn mở của hồi môn của thân mẫu, ai dám nói ta không đúng? Dương Soái yêu thích gì, lời nói việc làm, nhạc phụ học hai ba câu là đủ để ứng phó rồi.

- Ta không cần làm thần côn a.

( Yul: thần côn là chỉ mấy ông mấy bà làm bùa phép, lên đồng, phong thủy...giống thầy đồng.)

- Nhạc phụ.

Tay Triệu Đạc Trạch bị Khương nhị gia gắt gao nắm chặt, thấy bộ dạng nhạc phụ đại nhân không cam nguyện, vội an ủi nói:

- Không có việc gì, không có việc gì, người chỉ cần làm vài lần, lúc người làm thần côn, ta sẽ ở bên người bảo hộ người.

- Ô ô, ô ô ô.

Khương nhị gia khóc chảy nước mũi kèm nước mắt:

- Thần Côn rất êm tai sao? Rất êm tai sao?

Tại sao lại như vậy? Hắn chỉ muốn danh chính ngôn thuận đánh lão quả phụ mà thôi.

- Đều là lão quả phụ sai.

Triệu Đạc Trạch gật đầu nói:

- Không sai, đều là quả phụ sai. Nhạc phụ đại nhân đừng tức giận hại thân thể…

Nói lời này, Triệu Đạc Trạch không cảm thấy đuối lý, người bị chọc tức, bị đánh là ai?

Khương nhị gia không chỉ không thiếu tay chân, còn bị hoàng đế giao trọng trách, về sau hắn ở kinh thành đi ngang cũng được.

Triệu Đạc Trạch nghiêm mặt nói:

- Về sau sẽ có hoàng tử mượn sức người, người không cần để ý tới bọn họ, nếu thật sự ngại bọn họ phiền, liền nói cùng ta, ta giúp người đuổi bọn họ đi.

- Còn có hoàng tử?

- Ừ.

- Ta...Ta có thể nói Dương Soái không có nhập thân được không? Làm người phải thành thật.

- Không thể.

Triệu Đạc Trạch nén cười, cùng Khương nhị gia chơi đùa, hắn biết rõ, Khương Nhị gia cũng rất rõ ràng, ván đã đóng thuyền, nói cái gì cũng vô dụng.

Trong lòng Khương nhị gia cũng không tình nguyện làm chuyện như vậy, nhưng vì Triệu Đạc Trạch, dù không tình nguyện, hắn cũng sẽ làm, hiện tại nói đùa chỉ là muốn Triệu Đạc Trạch vui vẻ một chút.

Triệu Đạc Trạch có thể nào không cảm động? Có thể nào không hiếu thuận nhạc phụ?

Trên đời này trừ Dao Dao ra, nhạc phụ đối xử với hắn tốt nhất.

Hai người bọn họ trở lại Vĩnh Ninh hầu phủ, vừa xuống xe ngựa, nhị phu nhân liền chạy tới, trên dưới nhìn Khương mhị gia:

- Nghe nói ngươi có thể triệu hồi anh linh Dương Soái?

Tin tức truyền đi thật sự mau, nhị phu nhân đã nghe Khương Lộ Dao nói qua việc này.

Khương nhị gia ngượng ngùng bảo đảm:

- Lúc ta ở bên cạnh phu nhân, Dương Soái không hiển linh.

- Ma quỷ, có chút nào nghiêm chỉnh không, không sợ bọn nhỏ chê cười ngươi!

Nhị phu nhân ói mữa Khương nhị gia một câu, quay đầu đỡ nhi tức đang vào cửa, oán trách nói:

- Chậm một chút, chậm một chút, ta đã nói không cần ngươi đi nghênh đón công công, ngươi một hai phải nhúc nhích, nếu động thai khí, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Mẫu thân, nhi tức không có việc gì.

Vẻ mặt Tiêu Chước Hoa tràn đầy hạnh phúc.

Tổ tông là cái dạng gì, hiện tại nàng là cái dạng nấy, mặc kệ có hợp quy củ hay không, Khương Mân Cẩn chưa từng rời khỏi nàng, cả ngày chuyển động vây quanh nàng, thông phòng thị tẩm, Khương Mân Cẩn cũng chưa từng đề cập tới, trong lòng trong mắt hắn chỉ có một mình nàng.

Nàng biết y thuật, đương nhiên biết tình trạng thân thể của mình, bụng nhỏ còn chưa có nhô lên, đừng nói nghênh đón công công, dù đi xa một chút cũng không có việc gì.

Khương Lộ Dao mỉm cười nhìn Khương nhị gia nói:

- Phụ thân, người càng ngày càng biết chơi, chơi tới nổi Dương Soái cũng bám vào người, ta không thể đoán được, tương lai sau này người còn có thể chơi cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.