Lâm Y Nguyệt đi vội đến Trình Lâu điện, bỗng dưng nàng dừng lại, ánh mắt nhìn xung quanh, nàng nhận ra rằng Lâu Tùy Ý và thái hậu dường như không ưa nhau, bây giờ nàng chạy đến tìm hắn có phải là sẽ bị người khác thấy không? Bên cạnh Lâu Tùy Ý kia nhất định có người theo dõi nhất cử nhất động của hắn, không được, nghĩ vậy nàng xoay người quay trở lại Trù phòng, quả nhiên một đám thị vệ chặn trước mặt nàng, một người nhìn nàng:“ Ngươi có biết ai là Lâm Y Nguyệt không?”
Lâm Y Nguyệt khẽ giật mình, ngẩn đầu lên mỉm cười:“ Là ta, có việc gì vậy?”
Đám thị vệ lập tức bao vây , chụp lấy vai nàng giọng điệu lạnh lùng:“ Thái hậu cho truyền ngươi, đi mau!”
Hảo ca và đám trù bếp trong phòng chạy ra, thấy Lâm Y Nguyệt bị áp tải đi không khỏi lên tiếng:“ Này, quan sai đại ca, nàng có phải nhầm lẫn gì không? Nàng ta làm sao lại bị truyền đến gặp thái hậu chứ?”
Vị thị vệ kia quay sang nhăn mặt lại, cực kỳ không kiên nhẫn noia:“ Nàng ta bị nghi ngờ có liên quan đến cái chết của Tứ hoàng tử, đi” Nói xong phất tay ra lệnh kéo nàng đi.
Lâm Y Nguyệt nhìn mọi người cười trấn an, lắc đầu:“ Ta không sao, đừng lo” Nếu mọi người còn bênh nàng giằng co một lúc nữa, chắc chắn sẽ bị liên lụy, nàng không thể!
Nhìn bọn họ đi xa rồi, thím Lưu mới lo lắng nói:“ Y Nguyệt làm sao có thể liên quan đến cái chết của Tứ hoàng tử chứ”
Hảo ca nhíu mày, vỗ đùi phẫn nộ:“ Nhất định là có kẻ gian hãm hại nàng rồi!”
Lưu thúc nhìn mọi người chậm rì rì nói:“ Chúng ta bây giờ phải làm sao đây, cũng không thể đến trước mặt thái hậu đòi người chứ?”
Lâm Y Nguyệt là người như thế nào không lẽ bọn họ không biết sao, nàng dù chặt một cá cũng van xin tha thứ, đi ngang còn không dám dẫm một kiến, thì làm sao có thể giết người? Lại còn là một nam tử to cao như Tứ hoàng tử? Chuyện này cũng quá vô lí đi.
“......” Mọi người cùng lâm vào trầm tư, bọn họ chỉ là một nô tài thấp hèn, biết làm sao ngoài chờ đợi?
......
Thái cực điện.
Lâm Y Nguyệt được mang vào điện, nàng nhìn xung quanh, không e sợ hành lễ đặt tay bên hông nhún người:“ Nô tỳ tham kiến thái hậu, hoàng hậu nương nương, Lưu mỹ nhân” Nàng đoán không sai mà, hai nữ nhân này quả nhiên ở nơi này! Chỉ sợ hôm nay nàng khó mà toàn thân trở về rồi.
Không khí im lặng, im lặng đến cực điểm, thái hậu chăm chú nhìn Lâm Y Nguyệt không mở miệng, hoàng hậu càng không dám nói chuyện, mấy người cứ như vậy nín thở nhìn thái hậu.
Lâm Y Nguyệt giữ nguyên tư thế, không dám đứng lên, cúi mặt nhìn nền nhà hoa văn cầu kì, mãi đến khi hai chân nàng có xu hướng muốn khuỵu xuống mới nghe giọng nói hiền từ chậm rãi của thái hậu.
“ Đứng lên đi, ngẩng đầu cho ai gia xem mặt ngươi”
Lâm Y Nguyệt đứng dậy, từ từ ngẩng đầu lên đối diện với thái hậu, trong lòng không khỏi bội phục, lần trước gặp vì sợ hãi không dám nhìn kĩ bà, hôm nay thấy đúng là không thể không bội phục, tuy nhan sắc đã có chút già nua nhưng vẫn lưu lại cốt cách mỹ nhân, từng động tác đều mang theo sự quý phái lại tao nhã, ánh mắt ôn nhu như nước, nếu không phải bà ta là thái hậu, nàng còn tưởng rằng đây là một lão thái thái cực kỳ nhân từ.
Thái hậu nhíu mày rồi lại giãn ra, chợt như tỉnh ngộ:“ A? Ngươi là nha đầu hôm trước ai gia gặp ở cửa Trình Lâu điện phải không? Thảo nào nhìn quen mắt như vậy”
Lúc bà nhìn tướng tá của cung nữ này đã thấy rất quen, thì ra là cung nữ hôm đó, bà nhìn từ trên xuống dưới, sau đó khóe mắt nhếch lên một chút, ý vị!
Lâm Y Nguyệt vì cái nhìn đó mà rùng mình, kính cẩn đáp lại:“ Dạ, là nô tỳ” Muốn chạy cũng chạy không thoát!
Lưu mỹ nhân và Nhược Mộc Lan khẽ nhíu mày, cung nữ này như thế nào lại quen biết thái hậu? Nhìn dáng vẻ của thái hậu không giống như đang tra hỏi nghi phạm, mà giống như tán gẫu nói chuyện phiếm!
Lưu mỹ nhân mím môi, ánh mắt đanh lại, chợt nhìn thái hậu cười cười:“ Thái hậu, hôm đó người ở cạnh Tứ hoàng tử đúng là cung nữ này” Nàng làm sao mà buông tha cho cơ hội lần này được chứ, nàng nhất định phải nhân lần này 1 kích trúng Nhược Mộc Lan kia.
Một câu của Lưu mỹ nhân kéo không khí đình trệ quay trở lại, mọi người bắt đầu tiếp tục im lặng.
Lâm Y Nguyệt không phản bác, khẽ nâng mắt nhìn Lưu mỹ nhân, đúng là nàng ta giăng bẫy nàng...
Thái hậu không vui liếc Lưu mỹ nhân một cái, sau đó vẫn là mở miệng tra hỏi Lâm Y Nguyệt:“ Đêm hôm Tứ hoàng tử chết có đúng là ngươi ở cùng hắn không?”
Lâm Y Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu:“ Bẩm thái hậu, là nô tỳ”
Thái hậu cau mày lại, có chút không tin nói:“ Vậy ngươi như thế nào lại ở cùng hắn? Theo ai gia biết, hắn cùng ngươi không có gặp mặt lần nào a?”
Lâm Y Nguyệt chợt im lặng, liếc nhìn sang Lưu mỹ nhân, thấy nàng ta né tránh mới cung kính trả lời:“ Là vì Tứ hoàng tử bỗng nhiên xuất hiện, nô tỳ vốn định đến đó đổi gió, không ngờ Tứ hoàng tử bỗng nhiên lao vào nô tỳ....... xúc phạm” Nói xong nàng cúi đầu xuống, nàng hi vọng hôm nay không khai rõ ra, Lưu mỹ nhân sẽ cho nàng yên ổn sau này, bởi vì nàng biết Lưu mỹ nhân quá vội đắc thắng mà quên mất thái hậu không phải là người dễ lừa, chỉ sợ một vài ba câu của nàng bà ta sẽ đoán ra được ai là người gây ra lần này.
Thái hậu nheo mắt nhìn theo Lâm Y Nguyệt đến trên người Lưu mỹ nhân, bà thâm ý nhìn chằm chằm Lưu mỹ nhân thật lâu, mới rời đi:“ Hôm đó ai đã cứu ngươi?”
Lâm Y Nguyệt cứng đờ, gương mặt chốc chốc như đá, nàng làm sao bây giờ? Nếu khai Lâu Tùy Ý ra một là đến khi hắn chối bỏ, nàng tội càng thêm tội, hai là thái hậu sẽ nghi ngờ nàng có quan hệ với hắn, nhất định sẽ cho người trừ khử nàng, nhất thời nàng không biết phải xoay sở ra sao, ánh mắt của mọi người đều tậo trung trên người nàng không dời một giây.
“ Hoàng thượng giá lâm!!!!!!”