Hậu Tinh Thần Biến

Chương 38: Q.16 - Chương 38: Âm Vương Lục Sát






Thần Tôn và Huống Thiên Minh dẫn theo hơn một ngàn vạn binh sĩ hình thành một chi đội quân xung phong cực kỳ mãnh liệt, ở bên trong vũ trụ chém giết điên cuồng, cứ giống như một lưỡi đao vô cùng sắc bén, đem thế công của binh đội các giới đều tách rời ra. Còn ở phía sau chiến trường, đại quân Tru Thần giới cũng đều triển khai thế công, theo hai cánh bắt đầu công kích, trong trận chiến với Loạn Thần giới dần dần chiếm giữ ưu thế.

Thế nhưng tựa hồ tất cả mọi người đều không có nhận thức rằng: toàn bộ không gian của Đại Thần Thiên giới đang lắc lư nhè nhẹ, trong hư không không ngừng hiện ra gợn sóng thật nhỏ, mà còn đang không ngừng mở rộng ra.

Bởi vì chủ thần tham gia chiến đấu, không gian rạn nứt cực kỳ nghiêm trọng, từng đám từng đám lớn vật chất hỗn độn tiến vào trong Đại Thần Thiên giới, cứ thế cái không gian mất đi sự khống chế của Thần Thiên này đã mất đi cân bằng, số lượng chiếm cứ của vật chất hỗn độn vượt quá mức tỷ lệ cho phép, hơn nữa tình trạng này vẫn còn đang liên tục tăng lên.

-o-o-o-

Bên trong Bàn Cổ thế giới.

“Âm Vương Lục Sát, Ám Xung Sát!”

Đây đã là mức độ cực hạn của Loạn Thần đối với việc khống chế Âm Vương Thất Sát Trùy, từng đạo từng đạo vầng sáng màu đen tím kia dần dần dung hợp lại, biến ảo thành màn quang vụ dày đặc như nước sông, rất nhanh bao trùm toàn bộ Bàn Cổ thế giới.

Cổ Bàn trong lòng vẫn trầm tĩnh, hắn lập tức cảm nhận được khí tức hủy diệt từ trong Âm Vương Thất Sát Trùy tản phát ra, cổ lực lượng hủy diệt này cường đại phi thường, thậm chí có thể phá vỡ trạng thái cân bằng của Bàn Cổ thế giới.

“Ah!”

Dưới tình thế cấp bách, Cổ Bàn hét lớn một tiếng, Bàn Cổ phiên đột nhiên lay động, nhưng phóng thích ra không phải là lực phá toái hư không, giữa mặt phiên kia từng tia từng tia hắc tuyến tựa như từng con rắn nhỏ uốn khúc tràn ra. Giờ khắc này, Luyện Hồn Bích súc thế đã lâu dường như vừa thức tỉnh, phát ra một tiếng gào thét, rung động vách núi, một cổ lực luyện hóa hùng hậu dị thường đột nhiên đem Loạn Thần phong tỏa lại.

Xem ra Bàn Cổ phiên và Luyện Hồn Bích đã bắt đầu phối hợp chặt chẽ.

Loạn Thần sắc mặt u ám, vung lên Âm Vương Thất Sát Trùy hướng vào hư không hung hăng đánh tới, cổ lực liên hoa kỳ diệu kia tức thì giống như thủy triều lui xuống, nhưng trong giây lát lại cuộn tràn lên.

Người ở trong đó, giống như đứng ở giữa hoả lò, da thịt máu huyết dường như đều phải dần dần hòa tan.

“Âm Vương Thất Sát Trùy nói như thế nào cũng là Chí Tôn linh bảo nguyên thủy, vì sao ngay cả phá vỡ lá cờ kia cũng chịu thua không làm gì được, chẳng lẽ...?”

Loạn Thần nhìn chằm chằm Bàn Cổ phiên trong tay Cổ Bàn, trong lòng sinh ra một tia hoài nghi, dù sao Âm Vương Thất Sát Trùy chính là Chí Tôn linh bảo nguyên thủy một trong bảy đại linh bảo lực công kích cực mạnh, ngoại trừ các Chí Tôn linh bảo nguyên thủy còn lại, bất cứ linh bảo nào ở trước mặt nó cũng không đáng đề cập tới, nhưng giờ phút này thậm chí ngay cả năng lực của Bàn Cổ phiên đều không thể áp chế xuống, điều duy nhất có thể xác định là Bàn Cổ phiên đã tiếp cận hoặc là ngang bằng với Chí Tôn linh bảo nguyên thủy.

Chỉ là điểm ấy, Cổ Bàn cũng không có phát hiện.

Loạn Thần đối với tu vi luyện chế Chí Tôn linh bảo vượt hơn xa ba đại Binh Vương, đương nhiên liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra.

Cổ Bàn thần sắc kiên nghị, không ngừng huy động Bàn Cổ phiên để khống chế Luyện Hồn Bích, cứ như thế dưới sự luyện hóa của Luyện Hồn Bích, Loạn Thần hiển nhiên đã chịu áp chế thật lớn làm cho Âm Vương Lục Sát không thể toàn lực thi triển.

Tử Dạ Thương Long đứng ở trong hư không cách đó không xa, trong lòng cực kỳ khiếp sợ: Một mặt là đối với thực lực hiện giờ của Cổ Bàn cảm thấy rất khiếp sợ, hắn không nghĩ tới có người của thế giới tinh thần trong vũ trụ nguyên thủy lại có thực lực cường hãn như thế. Thường thường người từ thế giới tinh thần tới phần lớn đều phải chịu áp chế pháp tắc của vũ trụ nguyên thủy, tại đây dưới lực áp chế khủng khiếp thực ít có người có thể giữ được sự linh động.

Mà mặt khác, chính là khiếp sợ vì lực lượng của Âm Vương Lục Sát, ở trong hư không ổn định hoàn mỹ như thế, sóng dao động năng lượng của Âm Vương Lục Sát vẫn cứ giống như hàng vạn quân nắm cự chùy không ngừng oanh kích vào không gian của Bàn Cổ thế giới. Thế nhưng lúc này vẫn còn bị hạn chế mức độ rất lớn, hắn không tưởng tượng được khi mà Âm Vương Lục Sát bùng phát sẽ hình thành cái lực lượng khủng khiếp đến cỡ nào.

Luyện Hồn Bích kịch liệt rung động, cổ lực luyện hóa kia vẫn đang hiện ra vô số lần lôi kéo lên, Loạn Thần đã hoàn toàn bị lực luyện hóa bao phủ lại.

Loạn Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Cổ Bàn, trầm giọng nói:

“Tưởng dựa vào nó để hạn chế ta, nằm mơ!”

Giữa đôi mày của Cổ Bàn thoáng nhíu lại có vẻ lo lắng chìm vào suy tư, tựa hồ như cảm nhận được cái gì. Trong lúc đó Loạn Thần chuyển động nhẹ Âm Vương Thất Sát Trùy, vầng sáng màu tím kia tựa như nước lũ bất thình lình cực nhanh tuôn tràn tới, che trời lấp đất, sương mù tím đen dày đặc che lấp tầm nhìn, trong khoảnh khắc đó toàn cả Bàn Cổ thế giới cùng một lúc đều tối sầm xuống.

Phóng mắt nhìn, vô luận núi sông cây cỏ hết thảy đều ảm đạm, tại dưới cổ khí tức hủy diệt này, trong Bàn Cổ thế giới hết thảy sinh linh đều đang héo rũ rất nhanh.

“Lực lượng hủy diệt thật là lợi hại, cứ tiếp tục như vậy, Bàn Cổ thế giới e rằng sẽ hoàn toàn bị ăn mòn, đến lúc đó ngay cả Bàn Cổ phiên cũng đều không tồn tại rồi.” Cổ Bàn trong lòng lo lắng, nhưng lại nghĩ không ra biện pháp nào để ngăn cản Loạn Thần.

Rất dễ dàng nhận thấy, Âm Vương Thất Sát Trùy mạnh mẽ phá vỡ lực luyện hóa của Luyện Hồn Bích, cổ lực tác dụng hạn chế kia vẫn y nguyên mất đi hiệu lực.

Dòng nước lũ màu tím đen xâm nhiễm mỗi một tấc không gian của Bàn Cổ thế giới, thế nhưng Bàn Cổ thế giới này chính là từ linh hồn của Cổ Bàn luyện hóa mà thành, nếu bị ăn mòn, như vậy Cổ Bàn cũng sẽ hình thần câu diệt. Tử Dạ Thương Long nhìn cảnh tượng trước mắt, thần sắc có vẻ cực kỳ kinh sợ, lớn tiếng nói:

“Không có biện pháp nào khác, chỉ có thể dùng hết sức ngăn cản Loạn Thần, nếu để cho sát thứ sáu hoàn toàn bùng phát, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.”

Ngay sau đó, biến ảo thành một đạo tử ảnh mờ ảo tiêu biến trong hư không, Tử Dạ Thương Long đối với trình độ khống chế pháp tắc phong nguyên tố hiển nhiên không bằng Tần Vũ, trên phương diện tốc độ cũng kém hơn nhiều. Nhưng cũng rất nhanh vọt tới trước mặt Loạn Thần, trong hai tay phân biệt khống chế thuỷ hoả hai loại nguyên tố hoàn toàn bất đồng, dưới sự điều khiển của Tử Dạ Thương Long dung hợp lại với tốc độ kinh người đột nhiên bắn tung ra.

Loạn Thần lạnh lùng cười, tựa hồ ở giờ khắc này bất kỳ chủ thần nào hắn cũng không thèm để vào mắt, Âm Vương Thất Sát Trùy hướng lên trên hung hăng đánh tới, một đạo quang hoa màu tím đen trong nháy mắt phá tan lực lượng thủy hỏa nguyên tố, với tốc độ kinh người phóng tới trước mặt Tử Dạ Thương Long.

Tử Dạ Thương Long cực kỳ hoảng sợ, song chưởng rung lên, toàn thân chợt lan tràn ra sóng khí núi màu xanh, tuy rằng hắn lập tức làm bùng phát lực phòng ngự của pháp tắc sơn nguyên tố, nhưng cũng bị đẩy lui tới mấy trăm thước, máu tươi từ trong miệng cuộn trào mãnh liệt tuôn ra.

“Bản thần sẽ không cho các ngươi chút cơ hội nào nữa, chịu chết đi!”

Lực lượng của Âm Vương Lục Sát, Ám Xung Sát vào lúc này đã hoàn toàn bao phủ toàn bộ Bàn Cổ thế giới, đập vào mắt là màu tím đen u tối, mỗi một tấc không gian đều tản phát ra một cổ khí tức hủy diệt kinh người.

Cổ Bàn nhìn thế giới ảm đạm tăm tối trong lòng dâng lên một nỗi bất an không kể siết.

Đột nhiên, trong hư không cách đó không xa giống như hàm răng thong thả mở ra, một đạo quang trụ thô to màu tím đen bắn tung ra, xuyên qua hư không kèm theo một tràng tiếng rít gào chói tai.

Cổ Bàn cực kỳ kinh hãi, Bàn Cổ phiên hung hãn ngừng lại một chút, quát lên:

“Không Gian Đông Kết!”

Ở bên trong Bàn Cổ thế giới, Cổ Bàn mới là chân chính Chưởng Khống Giả, có thể vận dụng lực lượng bản nguyên để khống chế pháp tắc, với hắn mà nói cũng không phải là việc khó, trong nháy mắt, hư không trở nên vững chắc như sắt thép, dấu vết của sóng dao động không gian nào cũng đều tan biến đi, quang trụ thô to kia cũng ngưng trệ lại.

“Hắc hắc.” Loạn Thần phát ra một tràng cười lạnh, vung lên Âm Vương Thất Sát Trùy nhằm hướng Cổ Bàn nhẹ nhàng kích tới.

“Không xong!”

Cổ Bàn sắc mặt chợt đại biến.

“Xoẹt...!” Giống như mũi đao nhọn cắt vỡ trang giấy bình thường, quang trụ màu tím đen kia sau khi ngưng lại trong khoảnh khắc tức thì giống như một con trâu rừng nổi điên phóng vọt tới, rất nhanh xé rách toang “Không Gian Đông Kết”, không gian đang bị đông lại tức thì cực nhanh vỡ tan ra.

“Công kích thật là khủng khiếp!”

Cổ Bàn trong lòng chấn động, thân là Chưởng Khống Giả của Bàn Cổ thế giới, mức độ ổn định của không gian đông lại đã đạt tới tình trạng cực hạn, thế mà dưới công kích của đối phương lại có thể dễ dàng phá giải như trở bàn tay.

Hơn nữa quang trụ kia còn đang nhắm vào Cổ Bàn mà bửa tới, dưới tình huống đang không ngừng cắt xé không gian đông kết, cổ khí tức hủy diệt kia cũng đang dần dần suy yếu đi.

Ở trong vòng khoảng cách ngắn như thế, muốn thi triển lực không gian để làm suy yếu đạo quang trụ này hiển nhiên là không quá sức. Cổ Bàn hai hàng lông mày nhíu chặt, vận khí vung mạnh Bàn Cổ phiên lên, những tia màu đen nhỏ cuồn cuộn chuyển động, phóng xuất ra một cỗ lực lượng phá toái hư không cực kỳ mãnh liệt, không gian phía trước trong nháy mắt nổi lên một mảng sóng gợn thật lớn.

Ầm!

Hai cổ năng lượng kinh khủng va chạm vào nhau, khí lưu ầm ầm vang động, không gian vỡ tan, từng đạo từng đạo vòng khí lưu cực kỳ to lớn bắn tung ra, biến mất ở xa xa trong hư không vô tận.

“A!”

Cổ Bàn phát ra một tiếng thét thảm thiết, bị chấn bay lui về phía sau, toàn thân tựa hồ đều nổi lên một đám lửa màu tím đen.

Tử Dạ Thương Long nhìn thấy thế, không khỏi cả kinh la lên một tiếng, rất nhanh phóng xuất ra lực lượng pháp tắc phong nguyên tố, từng luồng từng luồng gió nổi lên lập tức đem thân mình của Cổ Bàn nâng lên, sau khi qua vài lần cuốn tới mới dần dần tiêu trừ lực đẩy nhẹ nhàng hạ xuống.

Cổ Bàn nén chịu đựng toàn thân đau nhức, phất động Bàn Cổ phiên, mới dập tắt được ngọn lửa màu tím đen trên mình.

“Ngươi thế nào rồi?” Tử Dạ Thương Long hỏi.

Cổ Bàn cắn chặt hàm răng, khẽ lắc đầu, trên mặt toát ra thần sắc cực kỳ thống khổ:

“Công kích quả thực khủng khiếp, e rằng ngay cả phách thể của tiểu Quân cũng khó mà chống đỡ. Ta nghĩ Bàn Cổ thế giới và Bàn Cổ phiên cũng ngăn cản không được hắn rồi.”

Tử Dạ Thương Long sau khi nghe xong, thần sắc không khỏi trở nên ngưng trọng hẳn lên:

“Ta đáng trách... ta đáng trách a, nếu như ta dốc lòng tu luyện, hôm nay cũng không rơi vào tình cảnh này.”

Lúc này, trong hư không bốn phía giống như đá tảng rơi vào mặt hồ nước, cuộn lên từng gợn sóng thật lớn, đang không ngừng lan rộng. Mà ở trung tâm gợn sóng kia, mặt bằng không gian chợt sụp đổ xuống, bên trong lổ hổng sâu thẳm âm u, lấp lóe lưu quang màu tím sẩm.

Loạn Thần cười hô hố nói:

“Các ngươi ai cũng trốn không thoát, Ha Ha Ha Ha, chết đi cho ta!”

Cổ Bàn cảm nhận được Ám Xung Sát kia phóng xuất ra sóng dao động năng lượng khủng khiếp, cả người tựa như rơi vào vùng trời băng giá, vô cùng rét lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.