Hậu Tinh Thần Biến

Chương 41: Q.7 - Chương 41: Bầu trời dị biến






Thân ảnh Hồng Quân đang ở trước mặt Nghịch Ương đột nhiên tiêu thất, Nghịch Ương sửng sốt một hồi, sau đó cũng bay theo ra ngoài, đến khi Nghịch Ương bay đến nơi đã xảy ra cú nổ mạnh thì chỉ nhìn thấy Hồng Quân đang đỡ trên tay, thân thể cuối cùng của Liễu Hàn Thư chậm rãi biến mất, mà thanh thiên thần khí nguyên lai Hàn Thư đã sử dụng lúc này lẳng lặng được đặt bên người Hồng Quân, trên thanh kiếm còn vương lại vết máu màu xám chưa kịp lau đi.

“Hàn thư huynh đệ!” Nghịch Ương thống khổ kêu lên một tiếng phi thân tới, đồng thời lo lắng nhìn Hồng Quân.

Liễu Hàn Thư đã chết, hơn nửa là chết ở Vô danh không gian, tử vong ở nơi này chính là hoàn toàn tử vong, Hồng Quân rõ ràng cảm giác được năng lượng linh hồn của Liễu Hàn Thư đang bay vào không gian, dung hợp thành một bộ phận của vật chất màu xám.

Lúc này Lâm Phi đang cùng những thần nhân ở trong trận pháp của Hồng Quân, trước mắt đột nhiên tối sầm, trong lòng xuất hiện một dự cảm bất hảo, đặc biệt là cái loại cảm giác đau đớn trong lòng, càng làm cho nàng lo lắng.

“Hồng Quân huynh đệ!” Nghịch Ương lúc này cũng là thương tâm trước cái chết của Hàn Thư, mà hắn còn lo lắng chính là Hồng Quân, Nghịch Ương thấy rõ ràng, từ Hồng Quân màu xám quang mang nghiêm trọng cấp tốc lóe ra để cho hắn thật sự sợ hãi, hơn nữa trên người Hồng Quân chậm rãi phát tán ra bên ngoài một cổ lực lượng cường đại nhưng kì dị, làm Nghịch Ương có cảm giác không thể phản kháng.

Phong Vũ Lôi đoàn do Thạch Nhược Tín mang theo, dưới sự công kích của Huyền Hổ thú, đoàn viên ngày càng ít đi, hôm nay ba đoàn công lại cũng chỉ còn một ngàn hai trăm thần nhân, bất quá hơn một ngàn này đều là thượng phẩm thần nhân chiến sĩ, năng lực chiến đấu của bọn họ so với năm ngàn Huyền Hổ thú còn muốn cường đại hơn, song phương tình huống chiến đấu vẫn còn đang rất kịch liệt.

Thạch Nhược Tín vẫn đang chiến đấu cùng Ma Đa, chiến y hư hao, quanh thân thể cũng bị thương, xem chừng không thể trụ được bao lâu nữa. Ma Đa tình huống so với Thạch Nhược Tín tốt hơn nhiều, Ma Đa mặc dù vẫn đang điên tiết, nhưng chính là hắn không ngốc, hắn bây giờ còn không nắm chắc không để Thạch Nhược Tín tự bạo có thể giết chết hắn, chỉ là chậm rãi đánh cho thân thể Thạch Nhược Tín bị thương, tiêu hao năng lượng, tới lúc hoàn toàn có thể khống chế không cho Thạch Nhược Tín tự bạo thì giết chết hắn, Ma Đa không muốn để cho mình bị một chút thương tổn nào.

Mấy vạn Huyền Hổ thú đang cùng Phong Vũ Lôi đoàn của Thạch Nhược Tín chém giết đột nhiên toàn bộ ngừng lại, hoảng sợ ngước nhìn lên trời, phản ứng của Huyền Hổ thú nhất tộc tộc trưởng Ma Đa cũng giống hệt, ngay cả một kiếm của Thạch Nhược Tín đánh trên người hắn cũng không thèm né tránh, mặc kệ thân thể rơi ầm xuống mặt đất.

Dần dần, hơn năm mươi vạn Huyền Hổ thú đứng chờ ở ngoài không có tham gia trận chiến cũng giống nhau, tất cả đều hoảng sợ nhìn lên bầu trời, như là phát hiện ra chuyện gì vô cùng đáng sợ.

“Đại nhân!” Cao trưởng lão trên người cũng đầy vết thương vội vàng chạy tới đỡ Thạch Nhược Tín đang thở gấp gáp trên mặt đất, hắn cùng Thạch Nhược Tín hoảng sợ nhìn thoáng qua, hai người trong lòng đều nổi lên một cảm giác kì dị khó hiểu, như muốn xé nát thân thể bọn họ.

“Chúng ta chạy mau!”

Thạch Nhược Tín bất chấp tự hỏi sao mình lại có cảm giác kinh khủng này, vội vàng huy động tàn quân của ba đoàn thừa dịp Huyền Hổ thú đang sững sờ, chật vật chạy trốn.

“Hồng Quân!”

Nghịch Ương bây giờ càng thêm lo lắng cho Hồng Quân, trong mắt hồng quân màu xám vật chất đã không lóe ra nữa, mà là cả hai mắt đều hoàn toàn biến thành màu xám, vật chất màu xám trong mắt Hồng Quân quay cuồng mãnh liệt, Nghịch Ương chỉ lo quan sát tình huống của hồng quân mà không để ý tới trên bầu trời vật chất màu xám nồng hậu đã mãnh liệt bốc lên, để bên dưới hơn năm mươi vạn Huyền Hổ thú tất cả đều hoảng sợ nhìn lên bầu trời.

“A!”

Đột nhiên Hồng Quân ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, ngay cả bọn người Thạch Nhược Tín đã chay đi rất xa đều nghe được thanh âm của Hồng Quân, Thạch Nhược Tín kinh hãi quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi không phát ra một lời lập tức xoay người mang theo tàn binh cấp tốc bỏ chạy, tốc độ phi hành càng nhanh hơn lúc trước.

Vật chất màu xám trên không trung đột nhiên sinh ra một áp lực đè ép xuống dưới, phạm vi quay cuồng càng lớn hơn nữa, nhưng lại nương theo thanh âm xuất hiện, bất kể địa phương bọn người Thạch Nhược Tín chạy trốn tới đâu, bầu trời vật chất màu xám cũng đều quay cuồng

Nghịch Ương rốt cuộc cũng phát hiện sự bất thường của bầu trời, bầu trời vật chất màu xám quay cuồng, cùng trong mắt Hồng Quân cái … kia quay cuồng giống nhau, trong mắt Hồng Quân vật chất màu xám bốc lên càng nhanh, tốc độ khuếch trương của bầu trời lại càng nhanh.

Một năm sau, Hồng Quân cứ như vậy bảo trì tư thế mà Hàn Thư biến mất trên tay hắn suốt một năm, Nghịch Ương cũng đứng bên nhìn Hồng Quân suốt một năm, năm mươi lăm vạn Huyền Hổ thú cũng đếu hoảng sợ đứng nhìn bầu trời, một chút động cũng không dám động.

Trong một năm này, cả thượng chín tần tầng thứ bảy không gian bầu trời toàn bộ quay cuồng, quay cuồng lần này so với mấy ngàn năm trước, lúc hồng quân mới tiến nhập Vo danh không gian còn muốn lợi hại hơn, bất đồng chính là lần trước cả Vô danh không gian đều quay cuồng, mà lần này, chỉ riêng có tầng thứ bảy mà thôi.

Vô số người đệ nhất thần giới cùng đệ nhị thần giới, đều đoán nguyên nhân tại sao bầu trời biến hóa lần thứ hai này, lần trước bầu trời dị biến đến giờ vẫn chưa có kết quả gì, lần thứ hai này lại xuất hiện có đúng hay không biểu thị cho cái gì.

Một năm sau, màu xám vật chất bốc lên từ Hồng Quân rốt cuộc cũng đình chỉ, sự xáo động trên bầu trời cũng chầm chậm dừng lại, Nghịch Ương cuối cùng cũng thở phào, một năm này khiến cho hắn một áp lực thật sự quá lớn.

Bầu trời đã khôi phục vẻ bình ổn, nhưng trên mặt đất hơn năm mươi vạn Huyền Hổ thú lại không có bình ổn, rất nhanh, tất cả các trưởng lão của Huyền Hổ thú cùng đi theo Ma Đa đến trước mặt Hồng Quân.

Nghịch Ương sắc mặt đại biến, vội vàng xuất ra thiên thần khí căng thẳng đứng bên người Hồng Quân bảo vệ, Nghịch Ương trong lòng đã hạ quyết tâm, dù có chết cũng không để cho Huyền Hổ thú thương tổn tới Hồng Quân, vừa rồi biến hóa của bầu trời Nghịch Ương kết luận chính là do Hồng Quân gây ra, về phần tại sao thì Nghịch Ương còn chưa có biết, nhưng Nghịch Ương có một chút có thể hiểu được, Hồng Quân thương tâm vì cái chết của Liễu Hàn Thư, làm cho trời động đất động, Hồng Quân sau này thành tựu tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

“Vị đại nhân tôn kính này, chúng ta không có ác ý, chúng ta chỉ là đang đợi chủ nhân của chúng ta!” Ma Đa cung kính tiến lên từng bước, đối mặt với Nghịch Ương nói, còn lại tất cả trưởng lão Huyền Hổ thú đều là đồng dạng vẻ mặt như vậy.

“Chủ nhân?” Nghịch Ương choáng váng, nhìn kĩ bốn phía, ngoại trừ chính mình cùng Huyền Hổ thú ra, chỉ còn có Hồng Quân là chưa tính tới.

“Chủ nhân các ngươi, không phải là hắn chứ?” Nghịch Ương thật sự nghĩ không ra, ngoại trừ Hồng Quân ra thì chủ nhân Huyền Hổ thú là ai, nơi này chỉ có hai người bọn họ.

“Đại nhân tôn kính, cảm tạ ngài suốt một năm qua một mực bảo vệ cho chủ nhân ta, bây giờ ngài có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, nhiệm vụ bảo vệ chủ nhân cứ giao cho chúng ta!”

Ma Đa tiếp tục cung kính nói, lần này để cho Nghịch Ương hoàn toàn xác định chủ nhân của Huyền Hổ thú chính là Hồng Quân.

“Chuyện này, đây là chuyện gì xảy ra? Hồng Quân huynh đệ của ta như thế nào biến thành chủ nhân của Huyền Hổ thú?” Nghịch Ương vẫn không dám tin tưởng, trên tay vẫn gắt gao nắm chặt thiên thần khí.

“Trong truyền thừa trí nhớ của Huyền Hổ thú nhất tộc chúng ta, có một quy tắc cổ xưa nhất, cũng là rõ ràng nhất, tộc quy này bất kể Huyền Hổ thú nào cũng không thể làm trái lại, điểm ấy mỗi một Huyền Hổ thú đều có thể chứng minh!”

Ma Đa dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Tộc quy quy định, nếu một người nào có thể thúc dục hoặc sử dụng vật chất màu xám vô danh, đều là chủ nhân của cả Huyền Hổ thú nhất tộc chúng ta, tộc nhân nào nhìn thấy chủ nhân đều phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh chủ nhân, bảo vệ cho chủ nhân!”

Ma Đa nói xong đột nhiên quỳ xuống, chỉ là thân thể to lớn quỳ trên mặt đất thật sự rất tức cười, một Huyền Hổ thú quỳ xuống đã thấy tức cười, vậy năm mươi lăm vạn Huyền Hổ thú quỳ xuống, thì phải là rung động a. Nghịch Ương giật mình nhìn phía sau Ma Đa, toàn bộ Huyền Hổ thú quỳ xuống, một mảng Huyền Hổ thú rậm rạp kéo dài rất xa, toàn bộ đều là quỳ, nếu tại không trung nhìn xuống, dám chắc là một quan cảnh rất đáng xem.

Ma Đa đột nhiên niệm ra một chuỗi lớn âm thanh mà Nghịch Ương nghe không hiểu gì cả, các trưởng lão Huyền Hổ thú phía sau Ma Đa cũng cùng nhau bắt đầu niệm, một cột sáng màu xám bao phủ Hồng Quân, đây là Huyền Hổ thú nhất tộc đặc biệt mới có – Hổ Thú Quang Thuẫn (quang thuẫn: khiên ánh sáng -NGDTH), quang thuẫn này do tộc trưởng cùng đông đảo trưởng lão Huyền Hổ thú cùng nhau bố trí, ngay cả thiên thần cũng không thể nào dễ dàng kích phá.

“Đại nhân tôn kính, lần trước bầu trời dị động, chúng ta chỉ biết chủ nhân ngài đã xuất hiện, trời đã ưu đãi Huyền Hổ thú nhất tộc chúng ta, để cho chúng ta tìm được chủ nhân, cũng chính là tộc đầu tiên tìm được chủ nhân!”

Ma Đa thành tâm hướng tới Nghịch Ương nói, đã thấy hình dáng Huyền Hổ thú, Nghịch Ương rất khó tiếp tục có ý niệm hoài nghi trong đầu, dù sao hơn năm mươi vạn Huyền Hổ thú đều đồng dạng một vẻ mặt, hai người bọn họ cũng không đáng để Huyền Hổ thú nhất tộc làm như vậy, ngoại trừ đúng như lời bọn họ nói, rằng Hồng Quân là chủ nhân mà bọn hắn muốn tìm, mới có thể giải thích được sự việc này.

Ba năm sau, cả tầng thứ bảy không gian rốt cuộc cũng điều tra ra, bầu trời dị biến lần này chính là từ Lạc Phượng thành lúc trước, bây giờ chính là từ Huyền Tinh thiết quáng ở phụ cận Hồng Quân thành phát động ra, trong lúc nhất thời, vô số thần nhân đi tới Huyền Tinh thiết quáng dò xét, mặc dù chỉ dám ở địa phương cách xa xa Huyền Tinh thiết quáng, nhưng rốt cuộc cũng có người biết được, tin tức nhanh chóng truyền khắp tần thứ bảy không gian, ngay cả thành trì cách Hồng Quân thành mấy ngàn năm lộ trình cũng phái người tới đây dò xét.

Bạch Lương Thành, Phi Hoa thôn, trong một gian phòng nhỏ, một người đang khoanh chân ngồi, ngoài của đột nhiên một người đi vào, người trong phòng hai mắt đột nhiên hiện lên một đạo kim quang, lập tức khôi phục lại hình dáng bình thường, cười hì hì nhìn người đi vào.

“Ngộ Không, có tin tức rồi!”

Người khoanh chân ngồi chính là Tôn Ngộ Không, nghe được tiếng Huống Thiên Minh vừa nói, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, thân ảnh chợt lóe lên rồi xuất hiện bên người Huống Thiên Minh, còn mắt tinh quang chớp lóe, chỉ nói ra hai chữ: “Nói mau!”

“Ngươi tính khí vẫn như vậy, không thể thay đổi sao?” Huống Thiên Minh cười khổ một tiếng, hỏa nhãn kim tinh Tôn Ngộ Không tiếp tục chớp động, so với kim quang trong mắt Kim Nhãn Cương thần còn muốn sáng hơn.

“Ngươi nói đi rồi ta thay đổi, nếu không nói, ta đập chết ngươi!” Tôn Ngộ Không trừng mắt, Huống Thiên Minh lại cười khổ, kéo Tôn Ngộ Không ngồi xuống bên giường, bắt đầu chậm rãi nói ra tin tức mình nghe được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.