Tối nay, Lý Bất Phàm chưa quay về, ở trong phòng tiếng khóc rấm rức của Linh Nhi từ từ lặng im đi, còn Trác Tam Huyền giống như người mất hồn phách, ngồi ở trong phòng si ngốc nhìn ra bầu trời lấp lánh ánh sao, trong miệng không biết đang lẩm bẩm những gì.
Tần Vũ không nghĩ đến tự mình lại phá hỏng một gia đình như vậy, trong lòng cũng thấy áy náy vạn phần. Buổi tối ông thừa dịp đêm khuya tối đen như mực, chuẩn bị rời khỏi nơi này, ông biết nếu như ở lại nơi này Lý Bất Phàm có lẽ sẽ không quay trở lại, mà Linh Nhi vĩnh viễn luôn sống trong thống khổ.
Tần Vũ không có nói cho bất luận kẻ nào, thậm chí là Trác Tam Huyền, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động chuẩn bị rời đi.
Bóng đêm dày đặc, trăng cũng không thấy bóng, từng đám mây đen lơ lững chầm chậm trôi, vài tia sáng mờ nhạt của ánh trăng xuyên qua tầng mây chiếu xuống, mang đến một vẻ vắng lặng yên bình.
Tần Vũ thở dài thật sâu, bước ra khỏi cửa dọc theo đường lộ đi thật lâu, đột nhiên mấy đạo hoả quang phóng tới, ngay sau đó bóng người chập chùng, mười mấy đại hán với thân hình cao lớn đã bao vây ông lại, bọn họ đồng loạt mặc khôi giáp cứng chắc, cầm trong tay trường thương bén nhọn tản ra hàn quang dày đặc.
Mà Tần Vũ trong lúc nghi hoặc lại có chút bất đắc dĩ, đi tới Tà Phong tinh này, thần thức của ông lại bị hạn chế phát triển đến cao độ, còn như cảm giác cũng có chút thụt lùi, thầm nghĩ cái này phải chăng cùng với pháp tắc trong tinh cầu có quan hệ.
Ngưng thần nhìn lại, đứng trước mặt Tần Vũ rõ ràng là Lý Bất Phàm, mà chung quanh hắn còn có hai người mặt trường bào tử sắc cùng với hơn một trăm tên binh lính mặc giáp trụ, nhìn thấy thế Tần Vũ tức thì hiểu rõ vài phần.
Lý Bất Phàm nhìn thấy Tần Vũ, tựa hồ sớm đã phẫn nộ, lớn tiếng nói:
“Ngươi... Cho dù cứu tính mạng ta thì làm sao, lại có chủ ý nhằm vào Linh Nhi, mất đi Linh Nhi so với việc giết ta đâu có cái gì khác nhau!”
Tần Vũ bị vây ở giữa, khuôn mặt vẫn như trước không có một tia hoảng hốt, ngược lại càng thêm lộ ra vẻ trầm tĩnh, mắt nheo lại, trầm giọng nói:
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Lý Bất Phàm cười lạnh một tiếng:
“Đừng tưởng là ta không biết chuyện của ngươi, Tử Cực tinh sứ giả là ngươi giết, lão nhân kia đã nói cho ta biết, bây giờ người của Tà Thần giới tụ tập nơi này ngươi chắp cánh cũng khó thoát!”
Tần Vũ lạnh lùng nhìn Lý Bất Phàm, giữa trán thoáng lóe ra một tia sát khí, dùng giọng chất vấn nói:
“Ngươi có thể nghĩ tới ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi!”
Lý Bất Phàm nghe thế, nét cười lạnh đó chợt thu lại thấp giọng nói:
“Ta biết, nhưng vì Linh Nhi mà ta tình nguyện làm một lần ác nhân… Yên tâm sau khi ngươi chết ta sẽ siêu độ cho ngươi.”
“Rất tốt, Ha Ha Ha Ha!”
Nghe Lý Bất Phàm nói xong lời này, Tần Vũ chợt phá lên cười, bốn phía binh lính đều nhao nhao khó hiểu.
“Tên cuồng vọng, câm miệng cho ta!” Lúc này, bên trái một tử y nhân tóc hoa râm vóc người cao lớn đột nhiên phát ra tiếng rống giận, một tia Hỗn Độn khí từ thân hắn phóng thích ra, vật chất hỗn độn ngay lập tức được diễn hóa thành lực lượng thuỷ nguyên tố, những mũi thuỷ tiến sắc nhọn xen lẫn từng tràng tiếng rít gào phá không mà đến.
Tần Vũ rõ ràng nhìn thấy, quá trình diễn hoá vật chất hỗn độn cực kỳ huyền diệu, xem ra Tử y nhân đối với việc khống chế Hỗn Độn đã đạt tới một cảnh giới rất cao. Thủy tiến bay tới trước mặt, thân thể Tần Vũ vẫn không nhúc nhích chút nào, chỉ thấy một cổ vật chất hỗn độn đen nhánh chợt hiện ra tại trước người hình thành một bức tường, thủy tiến đâm vào trong bức tường giống như trâu chui xuống biển một đi không trở lại, biến mất không còn tung tích.
“Đại ca... cảnh giới của Tu huyền giả này không đơn giản, ta xem ít nhất hắn cũng đạt tới “đại huyền cảnh” có nên bắt hắn đi Thất Tuyệt tinh hệ hay không?” Lúc này, tên Tử y nhân có dáng khòm khòm bộp chộp cười nói, xem ra hình như đã nhìn thấu được tu vi của Tần Vũ.
Hắc y nhân cao lớn hừ lạnh một tiếng:
“Tội danh ám sát sứ giả không phải là ta và ngươi có thể gánh được, người như thế cho dù không giết, tại Tà Thần giới cũng không thể giao được, huống hồ bây giờ còn không tới phiên hai chúng ta quyết định sinh tử, cứ theo như quy củ mà làm, giết!”
Trong khoảnh khắc, chung quanh thân thể cao lớn của Tử y nhân đã hình thành một cái cột nước cao đến hàng trượng, giống như một con thủy long phát ra tiếng gầm rống, từ giữa không trung nhắm hướng Tần Vũ bổ nhào xuống. Tần Vũ trong lòng cả kinh, Người kia diễn hóa lực lượng Thủy nguyên tố tự nhiên như khống chế ngón tay mình, nhưng muốn khống chế thành trạng thái như thế rất khó khăn, xem ra sau này còn phải tìm tòi nghiên cứu cho thấu triệt mới có thể có đột phá.
Trong lúc suy tư, nhưng không có mảy may chú ý thủy long đã vọt xuống tới, hung hăng đánh vào bức tường hình thành từ vật chất hỗn độn dày đặc đó làm cho Tần Vũ thối lui hai bước. Tuy nhiên, thủy long cũng bị Hỗn Độn khí xé nát tan tành ào ào rơi đầy trên mặt đất.
Tử y nhân lưng khòm ánh mắt thoáng cau lại, giọng nói khàn khàn, quát lên:
“Giết tên khốn này!” Ngay lập tức hơn một trăm tên binh sĩ vung trường thương đâm tới.
Tiếc là Tần Vũ tại trong tinh cầu này bị bó tay bó chân vô luận là thần thức, thân thể ngay cả vận chuyển Lục đạo luân hồi cũng đều có cảm giác cực kỳ ngưng trệ, nếu như ở Hồng Mông vũ trụ, bất luận kẻ nào ông cũng không để vào mắt, nhưng ở nơi đây sớm đã không thể giống như vậy rồi.
Tần Vũ một mặt tế ra Tử Vân kỳ, một mặt phóng Hỗn Độn kiếm ra, trên thanh kiếm cổ xưa mặt dù không có chút quang mang phong nhận nào, nhưng chỉ trong nháy mắt đã chặt gãy mấy cây trường thương, nhất thời làm cho đám binh sĩ đang xông lên bị bức phải lui lại.
Tử y nhân giơ cao cánh tay, lui trở về, có chút phẫn nộ nói:
“Ta rất muốn thử xem tên khốn này có bao nhiêu phân lượng, tới phiên ngươi!” Một bên hắc y nhân lùn thấp cười lạnh một tiếng:
“Nếu đã có thể giết chết Tử Cực Tinh sứ giả, thì cũng chứng tỏ thực lực của tên khốn này dứt khoát không phải là “Đại huyền cảnh” đơn giản như vậy, hắn cũng không giống như là người của Chiến Thần giới, quả thật có hứng thú.”
“Ta không quan tâm hắn là người từ nơi nào đến, dựa theo quy củ thì nhất định phải chết, ngươi còn chờ cái gì, tất cả nước đều thấm xuống đất.” Tính tình của Tử y nhân cao lớn hiển nhiên cực kỳ nóng nảy, so ra Tử y nhân vóc người khòm khòm đó thì lộ vẻ trầm ổn hơn nhiều, chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện ra một một tia âm hiểm khiến kẻ khác khiếp đảm cười nói:
“Bọn ta chính là đang chờ xuống lòng đất đây, tới đây đi!”
Đột nhiên Tử y nhân lùn giơ tay vung lên, một cổ Hỗn Độn khí được hắn phóng thích ra tụ rồi lại tán, toàn bộ rơi vào trong kẻ nứt trên mặt đất, diễn biến năng lượng thay đổi ngấm ngầm này trong nháy mắt khiến cho cả mặt đất đều rung động lên, phảng phất một cổ lực lượng cường đại tuôn tràn lên trên.
Tần Vũ ánh mắt thoáng lạnh, vung kiếm chém xuống đầu một tên lính, ngạc nhiên nói:
“Không xong, vậy mà lại là lực lượng trạch nguyên tố (đầm lầy).”
Nguyên tố lực kia mặt dù Tần Vũ không thể khống chế một cách tự nhiên, nhưng cũng hiểu vài phần huyền diệu trong đó, đây cũng là lý do vì sao tu huyền giả có thể hình thành nên một cái hệ chiến đấu đặc thù. Lúc này thủy nguyên tố rót vào trong lòng đất, tức thì làm mềm đi từng lớp từng lớp đất, nhưng làm cho lực lượng trạch nguyên tố sáng tạo ra theo yêu cầu, gần như không có dừng lại chút nào, ngay lập tức theo diễn biến của Tử y nhân thấp lùn, toàn bộ mặt đất sụp lún xuống.
Tần Vũ chưa chuẩn bị kịp, hai chân đã chìm sâu vào trong vũng bùn, binh sĩ bên cạnh cũng đã hoàn toàn đi vào. Lý Bất Phàm đứng ở xa xa kinh hãi thất sắc, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy.
Tử y nhân cao lớn uy nghiêm nói:
“Ngươi rốt cục là người từ đâu tới, tại sao phải giết Tử Cực tinh sứ giả?”
Tần Vũ nghe Tử y nhân chất vấn, mà thân thể lại càng ngày càng lún xuống, nhưng đột nhiên chợt cảm nhận được trong lòng đất giống như đang ẩn chứa vật chất hổn độn, thậm chí so với trên bầu trời còn muốn nhiều hơn, tâm cơ vừa động sử xuất ra sơn nguyên tố pháp tắc, trên mặt đất chuyển động ầm ầm, một khối đá lớn màu xanh trắng từ dưới mặt đất trồi lên giống như một ngọn núi sừng sửng, không ngừng hướng phía trên dần mọc cao lên, cứ như vậy đem Tần Vũ nâng cao vượt ra khỏi đầm lầy.
Tốc độ của ngọn núi ấy trồi lên hiển nhiên nhanh hơn so với ao đầm trầm xuống, Tần Vũ vừa lúc thoát khỏi trói buộc, lập tức đem hỗn độn trong Tử Vân kỳ diễn hóa thành lực lượng hỏa nguyên tố, thời gian qua rất nhanh. Tử y nhân thấp lùn kinh ngạc nhìn Tần Vũ trầm giọng nói:
“Vậy mà lại có thể vận dụng nhiều loại lực lượng nguyên tố, tu huyền giả này thật không đơn giản.”
Bất quá Tần Vũ đối với năng lực điều khiển hỏa nguyên tố cũng không mạnh lắm, hỏa thế đến trước mặt Tử y nhân chẳng những không tăng mà giảm xuống, Tử y nhân phất ống tay áo liền đem hỏa nguyên tố đó chấn tan đi.
Tử y nhân cao lớn hiển nhiên đã không nén được, cả giận nói:
“Hừ, Lão phu không phí thời gian với ngươi, ‘bát long khốn tỏa!’” Ngay sau đó, hai tay kết một pháp ấn kỳ quái, Tần Vũ cảm giác được rõ ràng lực lượng hỗn độn kia diễn hóa ngoại trừ phạm vi to lớn, tốc độ cực nhanh và khống chế tinh vi quả thật đã đạt tới trạng thái hoàn mỹ.
Chỉ thấy trong hư không, bùn lầy cùng với Hỗn Độn khí tại mặt đất đang được hắn không ngừng diễn hóa thành lực lượng thủy nguyên tố, có thể nhìn ra hắn đúng là tu huyền giả chuyên tu thủy nguyên tố.
Đông! Đông! Đông!
Liên tiếp tiếng trầm muộn không ngừng vang lên, tám cột nước cỡ ba người ôm phóng vút lên cao, dùng phương trận kỳ quái chia ra vây quanh Tần Vũ. Giống như tám con thủy long hoàn toàn vây khốn ông trong đó, lực lượng nguyên tố mênh mông như thế khiến Tần Vũ cũng rất kinh ngạc.
“Được, ta nhất định phong kín ngươi.” Tử y nhân thấp lùn cũng hạ quyết tâm, không ngừng diễn hóa làm cho diện tích đầm lầy không ngừng mở rộng, khiến Tần Vũ không còn đủ khoảng trống.
Tần Vũ cũng không ngờ thân đã từng là Chưởng Khống Giả vũ trụ đi tới tinh cầu này lại chật vật như thế, vậy mà bị bức tới nông nỗi này, lúc này đừng nói là Hồng Mông linh bảo cho dù là trung phẩm Hỗn Độn linh bảo “Tử Vân Kỷ” chỉ sợ cũng không có cách nào chống lại uy lực lớn như thế, xem ra Tà Thần giới quả nhiên không đơn giản.
Lý Bất Phàm chứng kiến Tần Vũ không có đường lui, ánh mắt toát ra một tia buồn khổ, khẽ nói: “Xin lỗi...”
Lúc này, Tử y nhân cao lớn hiển nhiên đã vận dụng thủy nguyên tố pháp tắc đến cực hạn, từng con thủy long liên tục rống giận không ngừng.
Tần Vũ biết rõ trong thân thể thủy long ẩn tàng lực lượng công kích thủy nguyên tố thậm chí so với Hỗn Độn linh bảo còn cường đại hơn, nếu như bị chúng nó cắn xé chỉ e rằng cả thân thể cũng sẽ bị kích thành bột phấn, lập tức không chần chờ, mắt bắn ra hai đạo tinh quang, lập tức hướng lên bầu trời chụp một cái.