Hậu Tinh Thần Biến

Chương 6: Q.4 - Chương 6: Lục Nhãn Cương Thi




“ Ngọai nhân kia, ngươi không phải là người của Tiên Ma Yêu giới sao?” Lục nhãn cương thi đã biến thành trạng thái chiến đấu, con mắt xanh biếc, răng nanh mọc dài ra. Nhưng hắn cũng phát giác ra Ngộ Không không phải là người Ma giới.

“ Ngươi muốn hỏi ta có phải là người Ma giới không chứ gì? Đánh rồi nói tiếp” Ngộ Không đập xuống một bổng, Lục nhãn cương thi dùng hai tay đón đỡ, hai người nhanh chóng bước vào cuộc chiến.

“ uỳnh”

Dư chấn từ một côn của Tôn Ngộ Không bay thẳng xuống phía dưới, những kiến trúc bên dưới vốn đã rung rinh như sắp đổ, giờ này không chịu nổi nên ầm ầm sụp đổ.

“ Ngoại nhân kia, có can đảm thì theo ta ra ngoài” Lục nhãn nhíu mày, hắn thấy người này sức mạnh tuyệt đối không thua kém mình, nếu hai người ở trong thành trực tiếp chiến đấu, thì số lượng thương vong trong thành sẽ là rất khủng khiếp.

“ Ở đâu cũng thế thôi, xem bổng” Ngộ Không kêu lên một tiếng, kinh thiên bảy mươi hai côn liền xuất ra. Côn ảnh đầy trời, tòan bộ đánh vào người của Lục Nhãn, phía dưới hai người kiến trúc đã bị phá một mảng lớn, có rất nhiều cương thi bị đánh bay, trọng thương.

Lục nhãn cương thi bị nện thẳng xuống mặt đất, dưới sự bá đạo của bảy mươi hai côn, lục nhãn mặc dù thân thể phòng ngự khủng bố nhưng trong lòng cũng cảm thấy khó nuốt được Ngộ Không, toàn thân bỗng dấy lên một trận đau đớn.

“ Có ngon thì theo ta” Lục nhãn cương thi hét lớn một tiếng, rất nhanh hướng ngoài thành bay đi, nếu hai người tiếp tục chiến đấu trong thành thì đảm bảo cả tòa thành này sẽ bị phá hủy.

“ Trốn đi đâu” Ngộ Không ngay lập tức sử dụng Thuấn di, xuất hiện trước mặt Lục nhãn cương thi. Hắn bây giờ đang rất hứng khởi, đời nào có thể bỏ qua một đối thủ như là Lục nhãn cương thi được?

Lục nhãn cương thi căn bản không cùng Ngộ Không trực tiếp đối kháng, hắn hét lên một tiếng hướng phía ngòai bay đi.

Một vài bổng ảnh đánh vào cương thi, thành trợ lực cho hắn bay nhanh hơn về phía ngòai thành, nơi này là một hoang địa, rất thích hợp với chiến đấu. Lục nhãn cương thi không cần chạy trốn nữa, lập tức hống lên một tiếng như dã thú quay lại hướng Ngộ Không đánh tới.

Tốc độ của Lục nhãn cương thi vô cùng nhanh, vừa rồi Ngộ Không phải dùng đến thuấn di mới ngăn cản được hắn. Lục nhãn cương thi đánh tới, Ngộ Không không kịp cản đỡ nhanh chóng trúng hơn mười quyền bay thẳng xuống đất.

“ Bồng, bồng, bồng”

Tốc độ của Lục nhãn cương thi quá nhanh, Ngộ Không căn bản không thể cản đỡ, quyền kình xuyên qua chiến y, rất nhanh chóng mấy ngàn quyền cực mạnh đánh tới người Ngộ Không.

Cực phẩm chiến y bị lục nhãn liên tục đánh vào đã có dấu hiệu rạn nứt, tuy có chiến y hộ thể nhưng những quyền này cũng tạo cho Ngộ Không một cảm giác đau đớn. Ngộ Không nhanh chóng thay một Thần Khí chiến y, từ đó mới thấy cảm giác đau đớn đỡ hơn trước.

Trước mặt đối kháng với Lục Nhãn cương thi, Ngộ không căn bản không có phản ứng đánh trả, chỉ còn cách thuấn chuyển qua một bên. Hai đạo kim quang từ trong mắt Ngộ Không phát ra, kim bổng trong tay nhanh chóng biến thành ba mươi sáu cái, nháy mắt ba mươi sáu côn ảnh nhập lại làm một.

“ Kinh thiên ba mươi sáu côn”

Ngộ Không hét lớn một tiếng, kim bổng xẹt qua như một giải cầu vồng mang theo kình lực mãnh liệt trực tiếp nhắm Lục Nhãn cương thi phóng tới.

“ Uỳnh”

Một côn cường đại này, đánh thẳng xuống… mặt đất. Vì tốc độ của lục nhãn quá nhanh, Ngộ Không theo không được nên kinh thiên ba mươi sáu côn chỉ còn cách là đánh vào … mặt đất.

Ngộ Không đánh không trúng được lục nhãn, nhưng nhanh chóng mấy ngàn đạo quyền ảnh từ phía cương thi liên tục đánh tới Ngộ Không. Thân thể Ngộ Không bị đánh bay lên không trung, tuy đã có Thần khí chiến y hộ thân nhưng Ngộ Không cũng cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt trên thân thể.

“ Hống”

Rốt cuộc Ngộ Không không chịu được, lần đầu tiên biến hình bước vào trạng thái chiến đấu. Rất nhanh chóng một Viên Hầu thật lớn xuất hiện, kim bổng cũng nhanh chóng biến lớn. Một côn lướt tới, côn phong rít lên ghê rợn cuốn cương thi bay ra xa.

Thông linh thạch hầu biến thành trạng thái chiến đấu, lực công kích được đề cao, hơn nữa khả năng phòng ngự cũng gia tăng lên không ít khiến lục nhãn cương thi đánh vào Ngộ Không hắn cũng chẳng thấy có cảm giác gì.

Lục Nhãn cương thi tốc độ cực nhanh, Ngộ KHông mỗi lần huy động bổng ảnh đánh mạnh về phía hắn nhưng rất nhanh hắn đã tránh được, chỉ có mỗi Bổng phong là có thể đánh bật hắn đi rất xa.

“ Bản thể của Hầu tử thật khó coi” Hồng Quân cười cười nói.

Hồng Quân, Cổ Bàn, Phượng Hi đang ngồi trong Hồng Quân hành phủ uống rượu. Hồng Quân tạo ra một huyễn ảnh, mà thông qua đó có thể xem được trận chiến bên ngoài giữa Ngộ Không và Lục nhãn cương thi. Ngộ Không vừa mới tới tinh cầu này, nhưng đã muốn luyện kinh thiên côn pháp, tuy Hồng Quân cũng biết ý định của Ngộ Không nhưng cũng không muốn ngăn trở hắn.

“ Đúng vậy, là một tên Hầu tử lông dài, chỉ có ta là bản thể là xinh đẹp nhất …” Phượng Hi nhẹ nhàng cười nói. Hồng Quân cùng Cổ Bàn chỉ còn cách là tắt tiếng luôn, nhìn Phượng Hoàng và một con khỉ, ai đẹp ai xấu thì thấy ngay, ai hơi đâu mà phản bác?

Công kích không hiệu quả, vừa rồi lại bị bổng phong quét trúng, cho dù là bổng phong thì lực công kích cũng không thấp. Thân thể Lục Nhãn cương thi phòng ngự cường đại như thế nào chăng nữa thì thân thể lúc này cũng đỏ lên, đây là biểu hiện phòng ngự cao nhất của cương thi.

Một tiếng hống như của dã thú vang lên, Lục Nhãn cương thi lại thay đổi hình dáng. Răng nanh dài hơn trước, trên mặt che kín bằng các giải hoa văn, đây chính là trạng thái chiến đấu thứ hai của cương thi nhất tộc, lần này Lục nhãn cuối cùng cũng tung ra chiêu này.

Cương thi so với hình dáng con người đã có nhiều điểm bất đồng, trong khi chiến đấu đều là con mắt đổi mầu, răng nanh dài ra, đây chính là trạng thái thứ nhất của cương thi khi bước vào trận chiến. Lam nhãn cương thi cùng lục nhãn cương thi có thêm một loại trạng thái chiến đấu thứ hai, một khi biến thành trạng thái này, lực công kích cùng tốc độ nhanh chóng được đề thăng lên gấp bội, nhưng ở trạng thái này thì sự tiêu hao năng lượng là cực kỳ lớn.

Sau khi cương thi biến hình, Ngộ Không cảm nhận có một loại áp lực cực lớn. Một thân thể cực lớn đứng lên, mấy trăm quyền ảnh nhắm Ngộ Không đánh tới. “ Ầm, ầm, ầm” thân thể khổng lồ của Ngộ không đổ xuống trên mặt đất.

Khi biến thân và trạng thái chiến đấu, Ngộ Không đã không chiếm được thượng phong nay lại bị đánh ngã. Ngộ Không hét lớn lên một tiếng, âm thanh chấn động vang vọng khắp nơi, rất nhiều cương thi phi tới, từ phía xa quan khán trận chiến.

Trở lại bản thể, Thần khí chiến y cũng biến theo nhưng trên thân thể Ngộ Không đã có những vết thương nhẹ. Cương thi mặc dù không có vũ khí, nhưng cặp thiết quyền kia có thể coi như là một vũ khí lợi hại của chúng. Phối hợp với thân thể, tốc độ, bình thường một bậc ma đế khi đấu với Lục nhãn cương thi cũng không nắm chắc được chiến thắng.

“ Ngộ Không, trước tiên vào hành phủ đã” Ngộ Không đang buồn bực vì đánh không lại Lục nhãn cương thi bỗng dưng nghe Hồng Quân truyền âm, trong nháy mắt biến mất để lại vẻ mặt ngạc nhiên cho Lục nhãn cương thi và đám cương thi đang quan chiến.

“ Tức chết ta mất, lão Tôn ta từ trước tới giờ chưa từng bực tức đến như vậy” Ngộ Không trở lại Hành phủ, bộ dạng rất bực tức, hắn vớ ngay một vò rượu trên bàn, khui ra uống luôn.

“ Cương thi tốc độ cực nhanh, Ngộ Không kể cả phòng ngự và công kích đều không bằng hắn, chỉ tính mình tốc độ thôi thì cũng đã không bằng hắn, thua là đúng rồi” Cổ Bàn cười cười gật đầu nói.

“ Bàn ca nói đúng đấy, chúng ta là lòai chim bay – siêu cấp thần thú vỗn đã rất nhanh rồi, nhưng so với tên Lục nhãn này…có lẽ còn nhanh hơn cả ta.” Phượng Hi nói.

“ Ngộ Không, ngươi muốn chiến thắng hắn thì phải khắc chế được tốc độ của hắn, ngươi có nghĩ ra biện pháp nào khắc chế tốc độ của hắn không?” Hồng Quân có chút cười nói, lúc này Hồng Quân không muốn đả kích Ngộ Không mà là muốn cổ vũ cho hắn.

“ Nếu ta mà nghĩ ra sao còn phải trở về đây chứ?” Ngộ Không lại lấy một vò rượu, âm thanh bất mãn nói.

“ Phải nghĩ thế nào để hạn chế tốc độ của hắn, đánh nhau trong khi mình không chiếm được ưu thế thì phải sử dụng đầu óc chứ?” Hồng Quân chỉ chỉ vào đầu Ngộ không cười ha ha nói.

“ Hạn chế tốc độ của hắn?” Ngộ Không trầm tư, chỉ một lát sau con mắt hắn bỗng sáng lên.

“ Hạn chế tốc độ một là ta phải nhanh hơn hắn, khi đó tốc độ của hắn sẽ không uy hiếp được ta, hai là dùng ngoại vật vây khốn hắn, khi đó hắn sẽ không thể uy hiếp ta được. Nhưng hai thứ đó bây giờ chúng ta không có chuẩn bị gì cả…ài” Nói xong, Ngộ Không lại gật gật đầu ra điều suy nghĩ dữ lắm.

“ Ngoại trừ điều này, ngươi còn có biện pháp nữa, nhưng ngươi bây giờ làm không được”

“ Có biện pháp, ngươi nói có biện pháp gì??” Ngộ Không vừa nghe có biện pháp lập tức vội vàng hỏi.

“ Ngươi thấy Yêu đế khi chiến đấu, có thể phát động “ Vực”. “ vực” có thể giúp ngươi hạn chế tốc độ của hắn” Hồng Quân nhìn kỹ Tôn Ngộ Không, chậm rãi nói.

“ Ngươi nói cũng như chưa nói, yếu đế? Đến bao giờ mới tới được đẳng cấp yêu đế?” Ngộ Không trừng mắt nhìn Hồng Quân, bây giờ mới sáu cấp yêu vương, đến bao giờ mới trở thành yêu đế?? Thật là bực mình mà.

“ Năm đó Nhị thúc của ta, cũng là sư tôn của Huynh hơn một ngàn năm đã trở thành yêu đế? Trở thành yêu đế đối với thần thú cũng không phải là việc khó.” Hồng Quân mỉm cười uống một chén rượu, không nhìn Ngộ Không nữa mà nhẹ nhàng nói.

Bây giờ bốn người đều ở lại Tu La giới, mà tình hình ở Tu la giới so với những gì Hồng Quân nghĩ còn phức tạp hơn nhiều. Những người tu luyện ma đạo, họ không bao giờ nói đến chuyện đạo lý mà chỉ nói bằng thực lực. Mà nói đến cương thi nhất tộc này thì cũng thật khủng khiếp, không những có thân thể phòng ngự khủng bố mà tốc độ cũng thuộc lại kinh khủng. Bốn người ở Tu La giới muốn tồn tại được thì phải tìm mọi cách nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, nếu không, muốn đi một bước cũng khó.

Kinh nghiệm từ cái chết của Lâm Lâm nên giờ này Hồng Quân đã thành thục hơn trước kia rất nhiều. Trước kia chỉ cần thích là hắn làm, nhưng bây giờ hắn đã biết lo lắng cho sự an nguy của người khác, Hồng Quân tuyệt đối không cho phép những người bên cạnh mình bỗng dưng vĩnh viễn biến mất. Ở Tu La giới chỉ có bốn người bọn họ, không giống như ở Tiên Ma Yêu giới có nhiều bằng hữu trước kia của Tần Vũ, hơn nữa lại còn có cả một thượng bộ thiên thần tồn tại, ở đó họ sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nhưng ở đây thì khác, nếu không cẩn thận thì bất kỳ ai cũng có thể mất mạng.

Trước đây Hồng Quân là người không thích tu luyện, nhưng những năm gần đây Hồng Quân muốn mọi người luân lưu di chuyển, vừa nhanh hơn mà lại có thời gian cho mọi người tu luyện. Lần này Tôn Ngộ Không bị đả kích như vậy, khi hắn đứng ra khuyên bảo không khác gì một trợ lực cho Ngộ Không, cho mọi người phải nhanh chóng đề cao thực lực, nếu không thì chết ở đây không phải nghi ngờ.

“ Yêu đế, yêu đế…ta hiểu được …nhưng Hồng Quân, nhất định ngươi phải giúp ta, ngươi cũng biết là kinh thiên côn pháp chỉ qua chiến đấu mới có thể nâng cao, ngươi…đổi người kia ra cùng rèn luyện với ta, chỉ cần vài trăm năm sau khi ta đột phá sẽ tìm cái tên mắt xanh kia tính sổ. Hồng Quân cũng có chút khổ tâm, hắn hiểu được Tôn Ngộ Không rất muốn nhanh chóng được đề cao thực lực, muốn hắn phải đích thân tập luyện.

Cổ Bàn nhìn Hồng Quân gật gật đầu, so với trước đây thì Hồng Quân đã trưởng thành hơn rất nhiều. Có thể nói trước đây Hồng Quân chỉ là một tiểu hài tử thì giờ đây hắn đã trở thành một người trưởng thành. Bây giờ trách nhiệm của từng người là nhanh chóng tu luyện để nâng cao thực lực. đây là nhiệm vụ cấp bách nhất.

Ở bên ngoài, Lục nhãn cương thi tìm vài vòng nhưng không sao tìm thấy Tôn Ngộ Không, sau khi tìm mãi không thấy hắn bực mình muốn lỗ mũi xịt khói rồi mới dẫn quân quay lại thành trì. Trên mặt đất chỗ bọn họ vừa đại chiến, một mảnh tro bụi nhỏ …bỗng xuất hiện một người, người này chính là Cổ Bàn. Lần này đến lượt Cổ Bàn phải mang theo Hồng Quân hành phủ thuấn di chạy đi, còn ba người còn lại ở trong Hành phủ âm thầm tu luyện.

Hết chương 6


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.