Hậu Tinh Thần Biến

Chương 19: Q.9 - Chương 19: Lưu Quang báo thù






Trì quân, một Thần Vương am hiểu luyện khí, cứ như vậy được Lưu Quang thu nạp làm thuộc hạ, mục tiêu của Lưu Quang rất đơn giản, đó là tìm các Thần Vương ẩn cư trong Đệ Nhất Thần Giới kia, bây giờ đã có vũ khí tốt sánh ngang nhất lưu Hồng Mông linh bảo, trong mắt Lưu Quang, toàn vùng Đệ Nhất Thần Giới ở dưới sự khống chế của hắn, trừ Thiên Tôn thành ra, đều có thể đi được.

Mười năm, ròng rã mười năm, Lưu Quang đi khắp nơi chinh phục một số Thần Vương ẩn sĩ khá lợi hại, thật ra nếu không thần phục hắn, giết chết ngay tại chỗ, điều này cũng khiến cho các Thần Vương đã thần phục với Lưu Quang ấy đều thầm cho là may mắn đã lựa chọn chính xác lúc đầu.

Ám Yêu Cốc ngày nay danh tiếng càng hơn hẳn trước kia, ngoại trừ bốn vị Thần Vương vốn đã rất lợi hại ra, hôm nay lại thêm hai Thần Vương mới tấn lên. Chỉ có hai người, lại có thể kiên cường phá hủy Lưu Quang điện, cũng uy hiếp cho Lưu Quang chạy trốn. Trong lúc nhất thời, tên của Tần Tư và Hồng Quân hai người ấy mà được truyền khắp cả không gian.

Lưu Quang đương nhiên nghe được những lời đồn đãi này, bất luận ở đâu, lời đồn đãi lúc nào cũng hoa ngôn vượt quá thực tế, lời đồn khoa trương nhất thậm chí nói là Lưu Quang lúc đầu đang ở đại bản doanh Lưu Quang điện của mình bị thảm bại, ngay cả một chiêu của hai huynh đệ cũng chống đở không được, cuối cùng là quỳ xuống năn nỉ Tần Tư Hồng Quân hai huynh đệ mới buông tha cho hắn một con đường sống.

Lưu Quang tức giận đến buốt tận xương tủy, trong lòng khổ sở về Tần Tư cùng Hồng Quân hai người quả thực mối căm hận càng tăng lên tới cực điểm. Tính toán rõ ràng một chút người của mình, bảy Thần Vương đã lĩnh ngộ Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc, mười bốn Thần Vương đã dùng Không Gian Pháp Tắc, Thời Gian Gia Tốc Pháp Tắc vận dụng đến mức cao nhất. Hơn nữa vũ khí do Trì Quân tự luyện chế, mỗi tên Thần Vương đều được sử dụng thượng phẩm Thiên Thần khí. Với lực lượng như vậy, ngay cả có xưng là Vô Danh Không Gian đại thế lực thứ hai cũng không quá đáng, đương nhiên, đại thế lực thứ nhất vẫn là Thiên Tôn thành do Chu Viêm cầm đầu.

“Mười một năm rồi. Lưu Quang ta chịu đựng mười một năm, hừ, Ám Yêu Cốc, Tần Tư, Hồng Quân, hết thảy những khuất nhục ta chịu đựng trước đây, hôm nay ta nhất định phải trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần.” Lưu Quang trong lòng căm hận nói.

“Chuyện của Lưu Quang ta tất cả các ngươi cũng đã biết rồi. Ta đây không phải là người vòng vo nói xa nói gần. Các ngươi tất cả cũng là thần phục dưới vũ lực của ta, điểm ấy, ta thừa nhận Lưu Quang ta đúng là hơi tàn nhẫn.” Lưu Quang đứng trước mặt hai mươi mốt vị Thần Vương nói: “Không sai, Lưu Quang ta đúng là đã chiến bại, thua bởi hai tên tiểu tử xem ra vừa mới tấn thăng Thần Vương không lâu, cái này vốn không có gì là ghê gớm, thua thì cũng thua rồi, Lưu Quang ta thua đậm. Bất quá thua đậm không có nghĩa là ta chấp nhận, ta còn phải báo thù, đem thất bại khuất nhục hoàn trả lại gấp mười, gấp trăm lần cho bọn chúng. Cho nên người thứ nhất ta tìm được là Trì Quân, sau đó tìm được đám người các ngươi.”

“Ám Yêu Cốc ta nghĩ các ngươi cũng nghe nói qua, ta bây giờ sẽ đem thực lực của Ám Yêu Cốc cung cấp cho các ngươi phân tích một lần.” Lưu Quang dừng một chút tiếp tục nói: “Ám Yêu Cốc vốn là có bốn vị Thần Vương khá lợi hại, bốn vị Thần Vương này đều có một điểm giống nhau, đó là lực phòng ngự cường hãn phi thường, Ngũ Trảo Kim Long Ngao Phương, Ngũ Thải Thần Phượng Lam Diệp, cùng với Băng Phong chủ yếu tu luyện thân thể, ba người này không những thân thể cường hãn, hơn nữa đều đã lĩnh ngộ Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc, thân thể của bọn họ chính là Thiên Thần khí cực tốt. Cho dù ta đã lĩnh ngộ Thời Gian Đảo Lùi Pháp Tắc, chống lại ba người bọn họ cũng không nắm được phần thắng chút nào.”

“Một người khác, Ám Điện Bằng Vương Phương Sùng, là một người trong bọn hắn so ra hơi yếu kém, chỉ lĩnh ngộ Thời Gian Gia Tốc Pháp Tắc. Nhưng Phương Sùng bởi vì bản thể là Ám Điện Bằng Vương, có được năng lực điều động thiên phạt, người này cũng nhất định không thể xem thường. Các ngươi cũng đều nghe nói: Ám Yêu Cốc mới gia nhập hai Thần Vương, cũng chính là hai tên Thần Vương phá hủy Lưu Quang điện của ta, Tần Tư và Hồng Quân, hai tên tiểu tử này mặc dù vừa mới tấn thăng Thần Vương không lâu, cũng chỉ có thể vận dụng Thời Gian Gia Tốc Pháp Tắc, nhưng trên mình mỗi người đều có nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Hồng Quân kia, còn có thêm một cái phân thân quỷ dị, hết sức lợi hại, còn như các Thần Vương khác của Ám Yêu Cốc, mặc dù số lượng có tới mấy mươi người, nhưng hoàn toàn không có điểm gì lợi hại, không tính cũng được.” Lưu Quang phân tích chính xác toàn bộ thực lực phân phối hiện nay của Ám Yêu Cốc.

“Tóm lại, các ngươi phải theo ta báo thù Ám Yêu Cốc, thắng lợi rồi, tất cả các ngươi có thể tách khỏi Lưu Quang ta, đương nhiên, thất bại cũng có nghĩa là chết, nhưng các ngươi không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có một con đường này.” Lưu Quang cuối cùng hung hăng nói. Bọn Thần Vương này cũng không nói gì, bởi vì bọn họ biết, đúng như lời nói của Lưu Quang, bọn họ không có lựa chọn nào khác. chỉ có thể theo Lưu Quang đi Ám Yêu Cốc.

Trong Ám Yêu Cốc, Hồng Quân, Tần Tư mấy năm nay cũng không nhàn rỗi, cũng đang không ngừng nghỉ tu luyện, đạo lý ‘kẻ mang ngọc có tội’ ai ai cũng đều biết, cố gắng đề cao thực lực của mình mới là con đường chính đáng.

Chỉ có điều thời gian mười một năm hai huynh đệ cũng không có tiến bộ nhiều lắm, Thời Gian Gia Tốc Pháp Tắc đã hoàn toàn lĩnh ngộ. Còn như Thời Gian Tĩnh Chỉ, lại giống như là bị một bức tường chặn lại. Mặc dù Ngao Phương bọn họ cũng giảng giải qua cho hai huynh đệ không ít, nhưng dù sao cái này cần phải tự mình lĩnh ngộ, hơn nữa thời gian quá ngắn, hoàn toàn không có bất cứ cái gì dựa vào để lĩnh ngộ.

“Bọn hỗn tạp Ám Yêu Cốc, mau mau ra đây chịu chết.” Thanh âm của Lưu Quang trực tiếp vang vọng khắp cả sơn cốc.

Hồng Quân chau mày: “Lưu Quang này như thế nào lại tới nữa. Chẳng lẽ giáo huấn lần trước còn chưa đủ sao?”

“Không.” Tả Thu Mi có chút lo lắng nói: “Lần này Lưu Quang chính là đã có chuẩn bị tổ chức đầy đủ, có hai mươi mốt tên Thần Vương đã được hắn che dấu khí tức, ta có thể cảm giác được, hai mươi mốt tên Thần Vương này, đều rất mạnh.”

“Hai mươi mốt tên? Lần trước Lưu Quang điện hắn có tám chín mươi tên Thần Vương còn không phải thua dưới tay ta và Tiểu Sương sao?” Tức thì trong tay Tần Tư xuất hiện trường thương kim sắc kia, nhìn bề ngoài mà nói, Tần Tư không tính là hiếu chiến, cũng không thích giết chóc, nhưng tuyệt đối sẽ không để mặc cho người ta ức hiếp.

“Đại ca, xem ra chúng ta lại phải đi tàn sát một hồi rồi.” Hồng Quân nghiêm túc nói.

“Không được.” Ngao Phương lên tiếng nói: “Lần này không thể nhường vinh dự cho các huynh đệ ngươi lấy danh tiếng. Bốn lão già chúng ta cũng đã thật lâu không có vận động hoạt động. Nếu không hoạt động, chỉ sợ thân thể cũng muốn sinh bệnh. Ngươi nói xem có phải hay không a, Băng Phong.”

“Đúng như vậy, từ khi tới cái Vô Danh Không Gian này, ta thì hầu như không biết đánh nhau là gì. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, cũng không thể lại để vuột mất.” Băng Phong tiếp lời nói.

Lam Diệp cũng vừa cười vừa nói:

“Ngao Phương nói rất đúng, chúng ta đều là quá lâu không động tới rồi. Nhân cơ hội này hướng cả không gian tuyên cáo một chút thế mạnh của Ám Yêu Cốc chúng ta.”

“Ha Ha, nếu ba vị các người đều như vậy, ta nếu mà không chiến đấu, chẳng phải là biểu hiện Phương Sùng ta nhát gan sợ phiền phức sao.” Phương Sùng nói một câu, làm cho hào khí sắp khai chiến cũng hòa dịu xuống.

“Được rồi, Tuyết Hành, các ngươi cũng cùng nổi lên chứ, trước đây chính là chúng ta thụ động quá mức, mới bị tám đại thần tộc có thừa cơ hội. Hôm nay cơ hội ngang nhau, chúng ta cũng nên chủ động một lần.” Tả Thu Mi cũng nói ra như vậy.

“Hừ! Ta đây cũng cùng nổi lên nữa.” Băng Nghiên lắc mình một cái tới bên cạnh Tần Tư hỏi:

“Tiểu Tư, ngươi có thể bảo vệ ta không?” Mặc dù là hỏi dò, nhưng không có giọng điệu của câu hỏi chút nào, mà giống như là ra lệnh hơn.

Tần Tư vuốt vuốt vai Băng Nghiên, tự tin nói:

“Đương nhiên, chẳng lẽ Tần Tư ta ngay cả nữ nhân của mình cũng bảo vệ không được sao?”

“Bọn hỗn tạp Ám Yêu Cốc. Các ngươi không phải muốn ta xông vào giết chết các ngươi chứ, mau mau ra đây.” Thanh âm của Lưu Quang lại vang lên lần nữa.

“Hừ, lão hổ không ra oai, tưởng rằng ta là bệnh miêu.” Trong mắt Hồng Quân hiện lên quang mang sắc lạnh. Loại người Lưu Quang này, căn bản không cần thiết để sống sót thêm nữa.

“Chúng ta đi.” Thân ảnh Ngao Phương nhoáng lên một cái liền biến mất.

Lưu Quang đứng ở phía trên Ám Yêu Cốc, trường bào một bộ. Mắt lóe lên nhớ lại hết thảy mọi việc phát sinh tại Lưu Quang điện, phía sau, hai mươi mốt vị Thần Vương được hắn dùng một loại khí tức đặc thù che dấu đi, chẳng qua hắn đâu biết, Tả Thu Mi đối với linh hồn nghiên cứu thấu triệt, xâm nhập vào linh hồn của những người này tản mát ra, hoàn toàn không che dấu được với thần thức của Tả Thu Mi.

“Hô!” Thân ảnh Ngao Phương đầu tiên xuất hiện tại trước mặt Lưu Quang, theo sau, Tần Tư, Băng Nghiên, Hồng Quân, Lam Diệp, Băng Phong, Phương Sùng, Tả Thu Mi cùng với Tuyết Hành đều xuất hiện, mặc dù nhân số ít hơn không ít, nhưng bất cứ ai cũng không dám xem nhẹ tổ hợp chín người này.

“Lưu Quang, không nghĩ tới ngươi không những cảnh giới cao, mà da mặt này cũng quá dầy. Lần trước rõ ràng van xin huynh đệ chúng ta buông tha cho ngươi con đường sống, mới đây không bao lâu, đã lại dẫn người đến trả thù. Lần này cũng đừng trách huynh đệ chúng ta không hạ thủ lưu tình nữa.” Tần Tư vừa suy nghĩ một chút mồm mép lợi hại, trực tiếp đem những lời đồn đó biến thành như chuyện có thật nói ra.

Quả nhiên, những lời này Tần Tư vừa nói ra, trong lòng các Thần Vương đều có chút không dễ chịu nhìn vào Lưu Quang.

“Hừ, ngươi gọi là Tần Tư phải không, chờ ta giết ngươi đoạt linh bảo của ngươi xem ngươi kiêu ngạo như thế nào.” Lưu Quang dứt lời đưa tay phất ra, một thanh thiết kiếm bình thường xuất hiện trên tay, thanh kiếm này cũng không phải Trảm Không, vũ khí lợi hại, chỉ để dành vào thời khắc mấu chốt sử dụng, mới có thể có hiệu quả bất ngờ.

Tần Tư bây giờ đã không có gì đáng giữ lại. Kim thương trong tay nhoáng lên một cái liền muốn tiến lên nghênh tiếp, thì bị Băng Phong bên cạnh cản lại.

“Ha Ha! Tiểu Tư a. Lão gia tử ta cũng thật lâu không động tới tay rồi. Lưu Quang này hãy để lại cho ta đi.” Trong miệng nói như vậy, nhưng là thần thức hướng về Tần Tư nói: “Tiểu Tư, ngươi và đệ đệ ngươi, cùng với Tả Thu Mi, đi đối phó với những Thần Vương phía sau đó, chúng ta bốn người ứng phó kiềm giữ Lưu Quang cũng không thành vấn đề. Tuyết Hành và Băng Nghiên ở một bên trấn thủ, phòng ngừa bọn họ chạy trốn.”

Tần Tư trong lòng vui mừng, trả lời:

“Được rồi, Nhị gia gia, vậy Lưu Quang nhường lại cho ngài.” Tần Tư nói xong, cố ý hướng về phía Hồng Quân nhích lại gần. Đồng thời cùng truyền âm cho Tả Thu Mi. Chuyển đạt ý tứ của Băng Phong, tất cả mọi người đều đồng ý với chiến thuật này.

“Băng Phong, ngươi không phải muốn một mình đánh với ta chứ? Ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.” Lưu Quang nói.

“A! Phải không?” Băng Phong vừa cười vừa nói: “Ta thừa nhận trên phương diện lĩnh ngộ pháp tắc ta so với ngươi kém chút đỉnh. Nhưng ngươi có dám tùy tiện sử dụng Thời Gian Đảo Lùi kia của ngươi mở rộng ra không? Đến lúc đó còn không biết ai chết trước ai đấy.”

Vẻ mặt Lưu Quang tức thì sáng ngời lên, lời Băng Phong nói ra trúng ngay yếu điểm của hắn, Thời Gian Đảo Lùi Pháp Tắc, trong trường hợp này, hắn đích xác không dám sử dụng:

“Hừ! Băng Phong ta không cần dùng Thời Gian Pháp Tắc cũng có thể dễ dàng giết chết ngươi.” Lưu Quang tự tin nói, uy lực của Trảm Không kiếm, mang đến cho hắn sự tự tin cực độ.

‘Phốc!’ Bên này còn chưa có xảy ra sự việc gì ‘nga’, đã thấy một Hóa Liên Phân Thân mặc trường bào màu xanh cầm trong tay Tàn Tuyết Thần Thương đâm xuyên qua thân thể một tên Thần Vương, linh hồn cũng bị xoắn nát tan, tiếp liền ‘Oanh’ một tiếng, thân thể Thần Vương ấy bị uy lực của Tàn Tuyết Thần Thương kích thành tro bụi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.