Hậu Tinh Thần Biến

Chương 3: Q.16 - Chương 3: Ma thú Vũ Kình






Trong giây lát, ba người đã đi tới trước Tà Thần cổ tháp.

Trải qua ba trăm năm nay, Tần Vũ đối với Dương Hi Thiên và Hiên Tuấn Khanh bọn họ không khỏi có chút tưởng nhớ, hỏi:

“Vũ Văn Thác, Dương huynh đệ bọn họ vẫn còn ở trong Thương Thần cổ tháp chứ?”

Vũ Văn Thác gật gật đầu, nói:

“Bọn họ còn đang lĩnh ngộ tinh thần lạc ấn ở trong đó, có điều tốc độ tiến triển cũng rất nhanh, hiện giờ đã đạt tới cảnh giới Hoàn Hư trung kỳ, ngay cả Băng Linh công chúa cũng đạt tới Hoàn Hư sơ kỳ, chẳng qua bọn họ còn chưa muốn xuất quan sớm, cho nên vẫn còn ở lại trong điện tu luyện.”

Tần Vũ khẽ gật gật đầu, theo Tử Dạ Thương Long bước vào bên trong Tà Thần cổ tháp.

Vũ trụ trong cổ tháp vẫn như trước đây không có gì thay đổi, chỉ là Tần Vũ có tí ti cảm giác ở trong đó tinh vân bốn phía biến ảo có chút lạ thường, dựa vào đó có thể suy đoán Tử Dạ Thương Long giờ phút này tâm tình đang vì chuyện gì đó mà dao động. Liếc mắt nhìn tới, quả nhiên thấy sắc mặt hắn có vẻ ngưng trọng, trong ánh mắt lộ ra một chút lo lắng.

Vũ Văn Thác nhìn quanh bốn phía, nhíu nhíu mày đầu, hỏi:

“Địa phương kia ở đâu?”

Tà Thần Tử Dạ Thương Long thầm một hơi nặng nề:

“Ta dùng cấm chế phong tỏa nó lại rồi, đã che giấu ở chỗ tận cùng của phiến vũ trụ này.” Lập tức chộp lên trời, một cái điểm sáng nhỏ xuất hiện ở trong tay hắn, nói:

“Chính là ở trong này.”

Tần Vũ ánh mắt chợt tắt, “Như thế tiểu nhân địa phương có thể bao quát một cái không gian vũ trụ sao?”

Vũ Văn Thác thản nhiên cười nói:

“Một hạt cát, một thế giới, tới nay ngươi vẫn không hiểu rõ sao?”

Lời này nói ra, Tần Vũ lúc này mới chợt tỉnh ngộ, nếu đan điền có thể sáng tạo ra một mảnh vũ trụ, như vậy thế giới trong một hạt cát này cũng có thể rộng lớn vô tận, ảo diệu của vũ trụ chính là ở trong đó.

Điểm sáng ở trong tay Tử Dạ Thương Long hơi hơi nhích động, đột nhiên tỏa ra hàng vạn hàng nghìn quang hoa, cơ hồ chiếu sáng toàn cả vũ trụ.

“Các ngươi phải chuẩn bị cho tốt, chúng ta vào đi thôi!” Tử Dạ Thương Long đầu tiên tiến vào, Vũ Văn Thác theo sát phía sau đuổi kịp, tay nắm tay áo của Tần Vũ, nói:

“Ngươi cần phải bám sát mới được, bên trong có một tên gia hỏa không dễ đối phó cho lắm.”

“Cái gì tên gia hỏa?” Tần Vũ hỏi.

Vũ Văn Thác lắc đầu cười khổ:

“Đi vào trong ngươi sẽ biết.”

Đi vào bên trong, bốn phía vẫn y nhiên là ánh sáng chiếu rọi trên sương mờ mù mịt không thấy rõ vật gì. Thế nhưng giờ phút này, không gian vũ trụ đối với Tần Vũ cũng không sinh ra bất cứ lực lượng áp chế nào, hoặc là nói bản thân ông chính là một cái không gian độc lập, tồn tại độc lập.

Tử Dạ Thương Long tựa hồ đang cố kỵ cái gì, chầm chậm bước tới, cũng không có thi triển thuấn di, cứ như vậy bước đi ước chừng sau một canh giờ, phía trước bỗng nhiên biến thành âm u tăm tối hẳn lên, một cái lỗ hổng thật lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Vũ Văn Thác ánh mắt chớp động, theo sau Tử Dạ Thương Long đi tới.

Bốn phía trống rỗng, nhìn qua cực kỳ vắng lặng, không có tồn tại tinh cầu nào, âm u tột cùng, tản phát ra một cổ khí tức khác thường.

Tần Vũ đột nhiên cả kinh, ông chợt cảm giác nơi này không có dấu hiệu của bất kỳ dao động không gian nào, kinh ngạc nói:

“Địa phương này thật quái lạ, đây là chỗ ngươi gọi là ‘Thần Thiên Mộ Địa’ sao?”

Vũ Văn Thác lộ vẻ sầu thảm cười, vỗ vỗ cái trán, nói:

“Thực không ngờ, nó sớm đã biết chúng ta sẽ đến, mai phục tại nơi này.” Tử Dạ Thương Long đưa mắt quét nhìn bốn phía, trầm giọng nói:

“Chúng ta hiện giờ... hẳn là ở trong bụng của hắn đây.”

“Bên trong bụng... đây đến tột cùng là địa phương nào?” Trên mặt Tần Vũ toát ra thần sắc kinh dị.

Vũ Văn Thác hít một hơi thật sâu, từ từ nói:

“Là một trong bảy đại ma thú nguyên thủy, trong bụng của Vũ Kình.”

“Vũ Kình?!”

Vũ Văn Thác khẽ gật đầu:

“Vũ Kình chính là một trong bảy đại ma thú của vũ trụ nguyên thủy hình thể lớn nhất nhưng tính tình lại hơi hơi hiền lành. Cái gọi là bảy đại ma thú nguyên thủy, chính là ở từ bên trong hỗn độn khôn cùng tự thai nghén mà sinh thành, vào ức vạn năm trước bị Thần Thiên tìm bắt được, phân biệt giao Chí Tôn linh bảo nguyên thủy cho chúng nó, để canh giữ.”

Về Chí Tôn linh bảo nguyên thủy và ma thú nguyên thủy, Tần Vũ cũng loáng thoáng nghe thấy, nghi vấn nói:

“Hình thể của nó lớn cỡ nào?”

Tử Dạ Thương Long hừ một tiếng, nhìn bốn phía chung quanh, nói:

“Thì lớn cỡ như phiến vũ trụ này, đơn giản là dùng hai mắt thường vĩnh viễn nhìn không thấy diện mạo toàn thân của nó.”

Vũ Văn Thác nói tiếp:

“Năm đó Đại Thần Thiên sử dụng lực lượng pháp tắc đem Vũ Kình nhốt vào bên trong Thần Thiên Mộ Địa này, dùng nó để canh giữ mộ địa.”

Nếu không có sóng dao động không gian, ở bên trong này, bất luận pháp tắc không gian gì cũng đều đồng thời mất đi hiệu lực. Tần Vũ chăm chú nhìn bốn phía âm u, không khỏi hít ngược một hơi lãnh khí.

Tử Dạ Thương Long nói:

“Tạm thời Vũ Kình còn chưa nhằm vào chúng ta phát động công kích, nhưng nếu như chọc giận nó, vậy thì tình huống đó đúng là không ổn. Bây giờ điều trọng yếu trước nhất là tìm đường ra, rời khỏi nơi đây.”

Vũ Văn Thác khẽ lắc đầu:

“Chẳng lẽ ngươi chưa từng tới nơi này sao? Thân thể của Vũ Kình này chính là tinh hoa trong hỗn độn vô tận tạo thành kiên cố nhất, cho dù là cấm thuật cũng khó mà gây mảy may tổn thương cho nó. Chúng ta bây giờ phải xác định chỗ tọa lạc của Thần Thiên Mộ Địa.”

Tần Vũ tựa hồ cảm giác được cái gì, cả kinh nói:

“Ngươi là nói, Thần Thiên Mộ Địa kia cũng không phải là ở ngoài thân thể của Vũ Kình, mà là ở trong cơ thể Vũ Kình?”

Trong đôi mắt thâm thúy của Vũ Văn Thác chợt lóe ra tinh quang, trầm giọng nói:

“Đúng vậy, nếu dự tính của ta không sai, Thần Thiên Mộ Địa ở ngay tại vùng phụ cận này. Vũ Kình chính là ma thú nguyên thủy, thể tích tự do sinh trưởng và co rút lại, cực hạn của nó chẳng qua cũng chỉ là tám ngàn chín trăm vạn dặm, chỉ cần cẩn thận tìm kiếm, hẳn là có lúc tìm được.”

Tử Dạ Thương Long than nhẹ một tiếng:

“Có điều Vũ Kình này tuy là hiền lành, nhưng cũng chỉ là tạm thời, nếu nó bị chọc giận, cho dù là ta cũng khó mà chống lại công kích của nó.”

“Cũng chỉ có cách này, chúng ta ba người tách ra tìm kiếm, nếu phát hiện được địa điểm Thần Thiên Mộ Địa, thì nghĩ biện pháp báo tin cho đối phương, cần phải trong thời gian ngắn nhất tìm cho được Thần Thiên Mộ Địa.”

Tử Dạ Thương Long khẽ gật đầu, xoay người biến mất ở sâu trong vùng âm u. Vũ Văn Thác nhìn thật sâu Tần Vũ một cái, trầm giọng nói:

“Thân thể Vũ Kình cực kỳ hung hiểm, ngàn vạn lần hãy cẩn thận.”

Tần Vũ có thể từ trong ánh mắt cảm nhận được nổi lo lắng trong lòng hắn, thản nhiên cười nói:

“Yên tâm đi, ta sẽ mau chóng tìm được Thần Thiên Mộ Địa.” Nói xong, bước một bước, thân ảnh cũng đã ẩn sâu vào trong u ám.

Trong cơ thể của Vũ Kình bởi vì không có sóng dao động không gian, cũng là không thể dùng lực lượng pháp tắc thuấn di lên phía trước, nhưng ở trong này lại tràn ngập vật chất hỗn độn cực kỳ dày đặc. Tần Vũ chộp lên trời một cái, từng sợi từng sợi hỗn độn khí trong năm ngón tay rất nhanh diễn hóa, hình thành lực lượng pháp tắc Phong nguyên tố, nương theo gió thổi, tốc độ chợt tăng mạnh, cả người ở trong hư không rất nhanh tiến lên phía trước.

“Thần Thiên Mộ Địa, đến tột cùng tới nơi này muốn làm cái gì?” Tần Vũ trong lòng vẫn còn thắc mắc, Chiến Thần lúc trước chính là vì địa phương này mà phát động chiến tranh, nhưng mà ông lại không biết rằng, nơi này dẫn tới biến động bốn giới loạn chiến vào một ngàn năm sau.

Tính ra được nửa canh giờ, bốn phía vẫn âm u như trước không có tận cùng, Tần Vũ nhướng mày, ngay sau đó diễn hóa ra pháp tắc Hỏa nguyên tố, hỏa vân đỏ rực phóng vút lên cao, đem bốn phía chiếu sáng đỏ rực.

Ở xa xa Vũ Văn Thác và Tử Dạ Thương Long nhìn thấy mây đỏ, sắc mặt cũng đều đại biến. Vũ Văn Thác cắn cắn đầu lưỡi, rít giọng nói:

“Không xong, quên nói với hắn, như vậy sẽ làm cho Vũ Kình tức giận.”

Nhìn thấy bốn phía đều sáng ngời lên, Tần Vũ cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tìm kiếm, ánh mắt nhìn tới chỉ là trống rỗng, ngoại trừ từng đám từng đám hỗn độn khí lửng lừ trôi kia, cũng không có vật gì khác.

Chính đang lúc có chút mờ mịt không biết xoay sở ra sao, một tia không khí dao động khác thường hấp dẫn chú ý của Tần Vũ, ông rõ ràng cảm giác được một tia khí tức của linh bảo, đúng đang ẩn tàng ở chỗ sâu trong vùng tối.

“Lúc trước Thần Thiên sáng tạo bảy đại Chí Tôn linh bảo nguyên thủy, phân chia cho mỗi một con ma thú nguyên thủy canh giữ, như vậy Vũ Kình hẳn nhiên cũng có một kiện, nói như vậy...”

Tần Vũ trong lòng kinh ngạc, nếu như Vũ Kình cũng đang canh giữ một kiện Chí Tôn linh bảo nguyên thủy, như vậy kiện linh bảo này rất có khả năng là đang giấu ở trong bụng của nó.

Theo tia dấu tích của linh bảo kia, Tần Vũ khống chế phong lực, rất nhanh tiến tới phía trước tìm kiếm.

Quả nhiên, dưới ánh sáng chiếu rọi của mây đỏ, trong hư không cách đó không xa, một hòn đảo nhỏ như ẩn như hiện treo lơ lửng trên không, sóng dao động của linh bảo cũng theo đó tăng mạnh lên.

Tần Vũ nhíu mày, Vũ Văn Thác từng nói qua với mình uy lực của Chí Tôn linh bảo nguyên thủy, đó là một loại lực lượng cơ hồ có thể nghiền nát một cái tinh hệ, thậm chí một cái vũ trụ. Nếu có thể có được một kiện linh bảo uy lực tuyệt luân như thế, vậy thì thực lực cũng sẽ dựa theo đó tăng lên với mức độ lớn.

Nghĩ vậy, Tần Vũ hướng tới hòn đảo nhỏ lơ lửng kia không ngừng tiến gần lại, nhưng mà giờ phút này, nguyên vốn hư không không có chút sóng dao động không gian chợt rung chuyển kịch liệt hẳn lên, hư không bốn phía không ngừng biến ảo, vặn vẹo, sụp đổ, cứ giống như là rơi vào trong thời không loạn lưu.

Tần Vũ trong lòng kinh hãi, chỉ cảm thấy các loại pháp tắc nguyên tố của mình đều theo không gian vỡ vụn mà kịch liệt bị cuốn trôi đi.

Giờ phút này, hư không sụp đổ kia ở trước mắt Tần Vũ hình thành một cái lốc xoáy hắc động vô cùng to lớn, từ trong đó phát ra từng tia từng tia lực lượng cực kỳ mãnh liệt, trong nháy mắt đã phong tỏa bốn phương tám hướng chặn đường lui của Tần Vũ.

Tần Vũ còn chưa biết thuộc tính của lực lượng này, cũng không dám tùy tiện đón đỡ, pháp tắc Thủy nguyên tố ở trong cơ thể được diễn hóa, làm tan đi cổ lực lượng cực kỳ mãnh liệt kia.

Lúc này, Tần Vũ chợt phát hiện bên trong lực lượng kia ẩn chứa thuộc tính lôi điện nào đó, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thì ra công kích của Vũ Kình cũng là sử dụng lực lượng hỗn độn diễn hóa ra, nhưng trong đó lại có một hiện tượng kỳ lạ nói không nên lời.

Giờ phút này, trong hư không chung quanh vùng sụp đổ từng tia từng tia lôi điện lực không ngừng truyền tới, hơn nữa đang không ngừng tăng mạnh lên. Trên phương diện năng lực diễn hóa hỗn độn, Vũ Kình chính là ma thú nguyên thủy, đối với cảnh giới khống chế lực lượng pháp tắc đương nhiên không thể coi thường.

Tần Vũ xòe bàn tay ra tức thì thi triển pháp tắc Phong nguyên tố tới mức cao nhất, phong kình cường đại tựa như Phong Thần gầm rống phẫn nộ, ngăn cản lực lượng của Vũ Kình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.