Hậu Tinh Thần Biến

Chương 51: Q.12 - Chương 51: Tạ khẩu






“Được rồi, đừng làm cái điệu bộ nữ nhân đó nữa, thua thì đã thua rồi, sau này cố gắng tu luyện là được!”

Nhìn thấy trong mắt Lăng Thanh Vân lộ ra thần sắc yêu thích ngưỡng mộ, trong lòng Tát Hải có hơi ấm áp, thầm nghĩ: ‘Tên đồ nhi hời này coi như có hiếu thuận, tối thiểu biết thua thì tìm kiếm sư phụ, so với tên tử quỷ phụ thân của hắn kia tốt hơn rất nhiều, là người chỉ biết một mực liều lĩnh chiến đấu, chết cũng đáng đời!

Ánh mắt âm u lạnh lùng quan sát Huống Thiên Minh tóc vàng tung bay, Tát Hải khóe miệng lộ ra nụ cười sáng rỡ, quay đầu nhìn nam tử phía sau nói:

“Hàn Sinh... Hắc Thiên, cường giả trẻ tuổi này đem Thiên đạo chi nhận đó dung hợp vào nguyên thần, Ha Ha! quả nhiên có khí tức của Thiên Mông, xem ra lão già đó đã chết rồi!”

Huống Thiên Minh chỉ cảm thấy quyền đầu kích vào trên người Lăng Thanh Vân cứ giống như đánh trúng một khối bông gòn, vừa mềm vừa xốp làm cho kình khí của hắn không cách nào phát ra được, hết sức hoảng kinh vội vàng thu hồi quyền đầu, chăm chú nhìn đánh giá trung niên nam tử hiện ra trước mắt mình.

Nghe được lời của hắn, Huống Thiên Minh không khỏi giật mình kinh ngạc, lông mày khẽ nhếch lên, hừ lạnh một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, lạnh giọng nói:

“Phụ thân không có chết, ông mãi mãi sống ở trong lòng ta!”

“Ha ha... Người tuổi trẻ, ngươi tên là gì?”

Tát Hải đầy hứng thú quan sát Huống Thiên Minh một hồi lâu, đột nhiên phá lên cười, cũng giống như Đế Thích Thiên ngày đó, lớn tiếng nói:

“Thiên Mông a Thiên Mông, ngươi quả nhiên không tầm thường, vậy mà lại dùng khuôn mặt của Thiên nhân cùng thân thể của Tu La tộc kết hợp cùng nhau làm một, quả là gan lớn đến tột cùng a!”

“Nghe đây, người tuổi trẻ, mặc dù ngươi dung hợp được hai khối Thiên đạo chi nhận, nhưng là, nhiều nhất cũng chẳng qua là tu vi tám cánh trung giai, nếu như ngươi có thể đem Thiên đạo chi nhận giao ra đây, lão tử bảo đảm ngươi sẽ trở thành một tân Đế quân của Tu La giới thế nào?”

Tát Hải cười to một hồi lâu, thanh âm bỗng nhiên xoáy tròn lạnh lẽo, cứ phảng phất như từ nơi sâu thẳm trong lòng đất âm vang lên, khiến cho trong lòng người ta không tự chủ được liền tràn ngập hàn khí phát rùng mình.

Huống Thiên Minh biến sắc mặt, trầm mặc một chút, nhìn Tát Hải, toàn thân đột nhiên bùng phát ra chiến ý mãnh liệt:

“Ta Huống Thiên Minh, từ khi phụ thân đem theo ta tiến vào nhân thế, từ đó đến nay chưa bao giờ biết cúi thấp đầu, muốn ta chết thì dễ, nhưng muốn ta cúi đầu, vậy là ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày rồi!”

Bốp! Bốp! Bốp! Tiếng vỗ tay từ sau lưng Tát Hải truyền đến, thanh âm châm biếm của Hàn Sinh đột nhiên vang ra:

“Biết rõ không thể làm, mà vẫn cứ làm, Thiên Mông sao lại tạo ra một phế vật lỗ mãng như thế, vậy mà còn cưng chiều hắn như vậy, tại ức năm trước đã dự trù sẳn điều tốt cho hắn, Thiên Mông a Thiên Mông, ước vọng của ngươi chỉ e rằng phải hỏng mất rồi!”

“Không được phép vũ nhục cha ta!”

Huống Thiên Minh mãnh liệt gầm lên một tiếng, cắt đứt lời nói của Hàn Sinh, hai mắt tinh quang lấp lánh chiếu vào chín đôi cánh sau lưng Hàn Sinh, ngang nhiên không sợ sệt quát:

“Ngươi là cái thứ quái vật gì? Cha của ta há để cho bọn giấu đầu lòi đuôi ngươi có thể nói đến, tới tới tới đây, để chúng ta đại chiến một trận, cho ngươi mở mang kiến thức một chút lực lượng của Huống Thiên Minh ta!”

Trên tường thành, Huống Thiên Minh giận dữ gào thét với Tát Hải, Hàn Sinh.

Dưới chân tường, Hồng Quân và Tần Vũ liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự buồn phiền lo lắng trong lòng người kia, mà ngay cả Tôn Ngộ Không đang ôm thân thể thơm tho mềm mại của Bạch Y Thần, trong mắt cũng đã lộ ra vẻ sầu lo, tám người này tu vi quá mạnh mẽ.

“Phụ thân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Trong mắt Hồng Quân bình thản không lộ vẻ gì, mặc dù có hơi lo lắng tình cảnh của Huống Thiên Minh, nhưng cũng sẽ không lùi bước, dù sao hắn tuy là không có siêu việt như Tần Vũ ở kiếp trước trải qua vô vàn gian khổ cùng kiến thức, nhưng hắn nói như thế nào cũng là nhi tử của Tần Vũ, kiếp trước ở trong Tần Mông không gian cao thủ Thần Vương tụ tập nhiều như mây trời, càng huống chi, sự cường đại của Hồng Mông, Lâm Mông cùng với Cổ Bàn, Hồng Quân đều tận mắt nhìn thấy, những người này cho dù mạnh mẽ tới đâu đi nữa, có lẽ cũng chỉ có hai ba người có thể gắng gượng so với Hồng Mông cùng Lâm Mông, có Tần Vũ ở tại đây, Hồng Quân tất nhiên sẽ không lo lắng quá mức.

Tần Vũ lạnh nhạt cười một tiếng, đích xác, những người này, cũng không thể làm cho ông sinh ra mảy may ý sợ hãi hay lo lắng, mà ngay cả Đế Thích Thiên có được Thiên đạo chi nhận, ông cũng không sợ, ông còn có thể sợ người nào nữa chứ?

Ở trong không gian này, Tần Vũ sớm đã biết không phải chỉ có mèo lớn mèo nhỏ vài ba con đơn giản như vậy, phải biết rằng, phát triển của một cái không gian, cùng với những cường giả điều đó đúng là không thể tách rời ra được.

Mà Thiên giới và Tu La giới chính là địa phương cao nhất, cường đại nhất trong lục giới, lại làm sao chỉ có toàn bọn yếu nhược, ngay cả Tần Vũ cũng nhìn không ra điểm then chốt ấy, và tung tích của một tên cường giả cũng không thấy đâu?

Hôm nay, cuối cùng đã xuất hiện cường giả của Tu La giới, nhìn người dẫn đầu kia, chín đôi cánh, khí tức toàn thân tản phát ra đã nói lên rằng người này so với Đế Thích Thiên, tuyệt đối sẽ không yếu kém hơn, cho dù Đế Thích Thiên tự mình ra tay, chỉ sợ cũng không cách nào chiếm được ưu thế.

Tần Vũ trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác hơi hưng phấn, từ khi luân hồi chuyển thế tới nơi này, hắn sớm đã gặp gỡ liên tục không ngừng bọn người yếu kém mà lại cuồng vọng tác oai tác quái tự cao tự đại gây ra kích động tê người không chịu nổi. Những người đó cũng không cường đại, nhưng lại kiêu ngạo vô cùng, làm cho chiến ý của Tần Vũ hoàn toàn không thể cao hứng mảy may nào.

Hôm nay, cơ hội này tới, hai gã siêu cấp cao thủ, cường giả chín đôi cánh, mặc dù tên Tu la nhân chín cánh phía sau kia so với trung niên nam tử đang nhìn chằm chằm Huống Thiên Minh còn yếu hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng là cường giả chín cánh, dù có yếu kém, cũng chỉ là đứng trước cao thủ lợi hại hơn mà thôi, đối với đám người Tần Vũ, lại thuộc vào loại người khiến cho người ta coi trọng.

Trầm ngâm suy nghĩ, thanh âm của Tần Vũ trực tiếp xuất hiện ở trong đầu Hồng Quân:

“Nếu như bọn họ không động thủ, chúng ta liền tiến vào Sa thành lục soát một phen, thử xem có tìm được đám người Liên gia gia hay không, nếu như bọn họ dám động thủ, hừ, vậy thì đánh!”

Một cổ khí thế mãnh liệt từ trên người Tần Vũ tản phát ra, nguyên ông vốn là không làm cho người chú ý chút nào lúc này đúng là giống như hạt minh châu dưới ánh hào quang rực rỡ tản phát ra quang mang sáng chói, nhất thời làm cho ánh mắt của mọi người đều bị thân hình ông thu hút.

Chiến? Không chiến? Động thủ? Không động thủ?

Hồng Quân cười khổ, phụ thân nói giống như không nói.

Không nghe được người nọ mới rồi còn uy hiếp Huống Thiên Minh, ép buộc hắn đem Thiên đạo chi nhận trong nguyên thần giao nộp ra hay sao?

Vậy chính là nói, phụ thân muốn đánh nhau rồi, cũng không thể không chiến rồi! Cảm nhận được chiến ý mãnh liệt trên người Tần Vũ, Hồng Quân cũng dần dần nhiệt huyết sôi trào lên, đã rất lâu rồi không có cùng phụ thân hợp sức chiến đấu, đợi đến khi tìm được đại ca Tần Tư, cả nhà lại có thể tụ họp lên kế hoạch cùng nhau nổi lên.

Tát Hải kinh ngạc nhìn chiến ý cường đại của Tần Vũ tản phát ra, trong mắt lóe lên một tia thận trọng, tên nam tử anh tuấn này thoạt nhìn rất trẻ tuổi xem cứ giống như một người bình thường, không có mảy may tạo sự chú ý với mọi người. Nhưng là, vẻn vẹn chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã giống như ngọn núi cao nổi lên trên mãnh đất bằng phẳng làm cho người ta có cảm giác cao lớn vĩ đại, tên nam tử trẻ tuổi này, rất không đơn giản chút nào.

Tát Hải thoáng nhìn không có tin Tần Vũ là người tuổi trẻ, cảm giác của hắn rất sắc bén, hoặc là nói, từ lúc tự sáng tạo ra công pháp, sau khi tu luyện được không gian độc lập thuộc về mình, năm nhận thức của hắn liền nhạy cảm hẳn lên.

Tần Vũ làm cho hắn cảm giác rất quỷ dị, vừa giống như là một lão nhân độ lượng vĩ đại trãi qua tang thương dâu bể, vừa giống như một nam tử Thiên nhân tộc tầm thường, khí chất trong sáng tràn đầy vẻ thông thái ôn hòa.

“Ngươi là...? Tại hạ Tát Hải, không biết các hạ là vị nào? Thiên giới từ khi nào xuất hiện thiếu niên trẻ tuổi tài năng tuấn tú như thế, cảnh giới chỉ có một đôi cánh nhưng lại có lực lượng gần như chín cánh?”

Tát Hải thoáng suy tư, không để ý tới Huống Thiên Minh nữa, xoay người nhìn vào Tần Vũ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc khách sáo hỏi.

“Tần Vũ, vô danh tiểu tốt. Ngươi gọi là Tát Hải? Vì sao muốn chiếm đoạt Thiên đạo chi nhận của vãn bối ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể tự do lựa chọn bảo vật có chủ lại có khả năng đoạt vào tay ngươi sao? Nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là cường giả cùng một thời đại với Thiên Mông và Đế Thích Thiên, và cũng sớm đã hiểu rõ bí mật của Thiên đạo chi nhận đó chứ?”

Sắc mặt Tần Vũ chất phát không dao động, bình tĩnh nói:

“Chúng ta đi chuyến này, chỉ là để tìm kiếm một vài người có quan hệ thân thiết mà thôi, nếu như không phải tên đồ đệ kia của ngươi cứ nhất định muốn gây khó khăn cho chúng ta, thì đâu phải tạo thành cục diện hôm nay, nếu việc đã đến nước này, chúng ta cũng đã đem thiếu nữ bị đồ đệ của ngươi hiếp bức kia cứu quay trở về rồi, không bằng hôm nay cứ chấm dứt tại đây đi!”

“Hừ? Chấm dứt? Cách kết thúc thế nào? Chúng ta vứt bỏ Thiên đạo chi nhận, thả mặc cho các ngươi vào thành sao?”

Tát Hải lạnh lùng trợn mắt nhìn Lăng Thanh Vân, quay lại nhìn vào Tần Vũ, hờ hững nói:

“Như vậy, uy danh của Tát Hải ta ngàn vạn năm há chẳng phải là uổng công bị người ta đem ra làm trò cười? Đồ đệ của ta bị người khi dễ tại cửa nhà mình, ta đây thân là sư phụ lại cùng người thỏa hiệp?”

Tần Vũ không nói gì, cười hắc hắc, trong mắt lóe lên một tia tinh mang, muốn đánh thì đánh, đã trải qua chiến đấu quá nhiều, ông sớm đã ngứa ngáy rồi.

Nhưng trong lòng Tần Vũ cũng cảnh giác cao độ, mặc dù đã trải qua rất nhiều trận đại chiến, e rằng đến ngay cả Tát Hải cũng không cách nào cùng so sánh với ông, nhưng mà tính cẩn thận cảnh giác để bền bỉ muôn đời vẫn như trước quẩn quanh trong đầu, rất nhiều người trong chiến đấu bởi vì lơ là khinh thường địch thủ mà chết đi, đây đều là những bài học xương máu, với cá tính của Tần Vũ tất nhiên sẽ không có quá nhiều sơ sót.

“Một lần cuối cùng, giao ra Thiên đạo chi nhận, ta bảo đảm ngươi trở thành một tân Quân vương của Tu La giới, cũng cam đoan làm cho Đế Thích Thiên không cách nào tạo thành uy hiếp đối với ngươi!”

Tát Hải nhìn Huống Thiên Minh, lạnh lùng nói:

“Nếu không, hồn phi phách tán, *hình thần câu diệt cũng đừng trách ta xuống tay không lưu tình!” (*tinh thần thể xác cùng bị tiêu diệt).

“Nằm mơ đi, muốn uy hiếp? Tới đây cướp đoạt là được, giết được ta, hết thảy đều là của ngươi!”

Huống Thiên Minh mặt không chút thay đổi, lạnh lùng đáp.

“Sư phụ, chính là bọn hắn, giết cha của con, con thấy tận mắt hắn ở trước mặt Trạc Nghiên bệ hạ đã giết chết phụ thân con!”

Lăng Thanh Vân nói ra chuyện cũ đúng lúc, khiến cho Tát Hải trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Đó là một cái cớ hay a, Tát Hải cũng không muốn bị người ta chỉ trích dèm pha chính mình vì tham của báu mà ra tay cướp đoạt, bia miệng muôn đời khiến cho trong lòng hắn vốn là có chút mâu thuẫn, nếu không cũng sẽ không nói nhiều lời thừa như thế, liên tục uy hiếp với Huống Thiên Minh. Giờ đây, Lăng Thanh Vân cơ trí vô cùng, chính vào lúc này nói ra hung thủ thực sự giết chết Lăng Phá Thiên, khiến cho Tát Hải có lý do vững vàng không ngại ngùng, đột nhiên hét lớn một tiếng:

“Tốt a, thì ra là tên đồ đệ kia của ta đúng là bị ngươi giết chết, Huống Thiên Minh, nạp mạng đi!”

Vừa nói xong, một đạo quang mang đột ngột xuất hiện trước mặt Huống Thiên Minh, xen lẫn với khí thế vô cùng sắc bén hung hãn nhằm vào đầu của hắn bổ xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.