Hoàng Phủ Tĩnh ở lại Long tộc, coi Long tộc là nơi cư trú của mình. Trong khi Tử Đế cùng với người của hắn đang tìm HồngQuân ở Ấn đế tinh, chẳng ai biết được Hồng Quân đang trong Hồng Quân phủ - Hồng Quân đạo tràng tầng cao nhất theo dõi sự biến hóa của Hồng Quân đạo.
Sau khi phi thăng, vô danh vật chất có phát triển hơn một chút, cho dù Hồng Quân không chuyên tâm tu luyện nhưng vô danh vật chất vẫn tiếp tục tăng trưởng, toàn bộ vẫn phiêu phù tại đan điền. Cả đan điền như được bao bọc bởi một lớp tro bụi, bị sức mạnh tác động vào khiến tro bụi bay tứ tán.
Hồng Quân đạo từ sau khi Hồng Quân độ kiếp đã loáng cảm giác như quay lại tầng thứ nhất, chỉ tiếc là vô danh vật chất quá ít nên không có khả năng tiến thêm được một tầng.
Một trăm năm, Hồng Quân đã tu luyện được một trăm năm, so với quá khứ thì thời gian tu luyện lần này dài hơn. Điều đó khiến cho hắn đã tiến vào Hồng Quân đạo tầng thứ nhất. Cảnh giới cũng từ nhất cấp thiên tiên lên tới nhất cấp kim tiên. Ở tầng thứ nhất này Hồng Quân biết, sau khi tiến vào Kim tiên tu vi thì tốc độ tu luyện không còn nhanh như trước, phải thong thả tu luyện, không thể hấp tấp vội vàng.
“ Tiểu Hoàng Ngư, thế nào? Muội nói Tôn Ngộ Không so với huynh tốt hơn mà, chỉ mất hai trăm năm hắn đã luyện thành kinh thiên ba mươi sáu côn, đã tới yêu vương chi cảnh.” Hồng Vân nhìn Hầu Phí đang kinh nghi vừa cười vừa nói.
Tôn Ngộ Không không hổ là loài khỉ thông minh nhất trong các loài khỉ, chỉ mất có hai trăm năm mà hắn đã luyện thành Kinh thiên ba mươi sáu côn, trong khi người khác phải mất đến hàng nghìn năm.
“ Hoàn thành bây giờ nói còn quá sớm, khi nào luyện thành kinh thiên nhất côn thì hẵng nói” Hầu Phí trong lòng thì rất vui sướng nhưng vẻ mặt lại dấu tiệt đi cảm giác đó.
“ Ngộ Không, nghỉ ngơi đi một vài ngày, sau đó ta sẽ đưa ngươi đến một nơi” Đây là lần đầu tiên Hầu Phí gọi trực tiếp tên của Tôn Ngộ Không, trước đây hắn không gọi Ngộ Không là bổn đản thì cũng là ngu ngốc. điều đó có nghĩa Ngộ Không trong mắt Hầu Phí đã có một địa vị khác hẳn trước kia.
“ Sư tôn, có phải người định mang đệ tử đến chỗ cha mẹ?” Ngộ Không vội vàng hỏi, hắn nỗ lực tu luyện như vậy đều mong muốn có ngày gặp lại cha mẹ mình.
“ Ngươi muốn gặp thì ta dẫn ngươi đi gặp” Hầu phí nói xong lập tức biến mất.
Hầu Phí cùng với thê tử ở lại Tiên Ma Yêu giới, nhưng tất cả mọi động tĩnh của họ đều bị Hầu Phí khống chế. Hầu Phí đối với Lâm Mông vũ trụ hiểu biết không nhiều lắm, nhưng hắn là Thiên Tôn của Tần Mông vũ trụ, bên cạnh đó lại là huynh đệ tốt của Tần Vũ nên có thể tự do thi triển pháp tắc của mình một chút, khống chế không gian thì không có gì là quá khó cả. Hầu Phí biết Hoàng Phủ Tĩnh đang ở Tiên Ma Yêu giới, cũng biết nơi ở của Tần Sương nhưng bọn họ lại không biết đến sự có mặt của hắn.
“ Tiểu Hoàng Ngư, huynh định đưa Tôn Ngộ Không đi gặp cha mẹ hắn thật sao?” trong khi không có Tôn Ngộ Không ở đó, Hồng Vân liền hỏi.
“ Đúng vậy, ta cũng cảm thấy không ổn, hay là để sau khi Tôn Ngộ Không tới Thần giới rồi nói cho hắn biết” Tử Hà đi theo cũng nói.
“Không cần, đây là sự an bài của đại ca, các muội không cần nói nhiều” Hầu Phí có chút thở dài, ánh mắt nhìn về hướng tinh không xa vời, trong mắt hồng quang chợt lóe, tưởng chừng có thể nhìn thấu cả vũ trụ.
Cha mẹ Tôn Ngộ Không đều là thần thú, thông linh thạch hầu chỉ có thể cùng Hầu thần thú mới có thể sinh con, sinh ra thông linh thạch hầu bằng cách mang thạch thai.
Kỳ thật tình huống của cha mẹ Tôn Ngộ Không cũng không được tốt, Mẫu thân Tôn Ngộ Không vừa sinh hạ thạch thai thì có cừu nhân đến tìm để báo thù, trải qua một trận thảm sát, trong trận chiến đómẫu thân chẳng may bị giết. Kể từ đó, vì thương nhớ nương tử,cha của Tôn Ngộ Khônguống rượu suốt ngày, tu vi không tăng trưởng, bao năm nay vẫn chỉ là hai cấp yêu đế hậu kỳ. Sau này cha của Tôn Ngộ Không là Vô Tâm chờ đợi con mình xuất thế, mang tới nhân gian giới, tùy tiện bỏ hắn lại mặc cho hắn tự mình phát triển.
Việc này Hầu Phí, Hồng Vân, Tử Hà đều biết nhưng không nói cho hắn biết vì sợ ảnh hưởng tới quá trình tu luyện,
Phong khải tinh là một tinh cầu rất lớn, chính là yêu giới tẩu thú tộc. Ở nơi này cư trú đa số là Hầu thần thú.
Tôn Thạch vốn tại Phong Khải tinh rất nổi tiếng, là một yêu đế lại là trưởng lão, nhưng sau khi xảy ra biến cố mà tất cả đều thay đổi. Bây giờ Hầu tộc lại tỏ ra xem thường và có những ý nghĩ không tốt về hắn.
Vài ngày sau, Hầu Phí mang theo Tôn Ngộ Không đến Phong Khải tinh. Trong một tửu lâu không lớn lắm, chưa đến nơi nhưng bọn họ đã nghe những âm thanh bàn luận từ bên trong phát ra.
“ Rượu, rượu, ta gọi rượu lâu như vậy rồi mà sao vẫn không thấy đem ra?”
“ Tôn gia à, ngài đã nợ tiền quán chúng tôi nhiều năm lắm rồi, trước tiên ngài hãy trả tiền trước đã” lão bản chủ quán rượu đối với tình huống này quả thật là khó khăn cho lão. Tôn Thạch tửu lượng vô cùng lớn, mỗi ngày không biết ông ta uống bao nhiêu rượu, mà mấy nghìn năm nay Tôn Thạch chỉ biết uống rượu mà thôi, không làm gì cả. Nguyên linh thạch cũng không còn để trả tiền rượu cho hắn. Sau này có người cũng trả tiền cho ông ta, nhưng hàng ngàn năm như vậy chẳng làm ăn gì, dần dần không ai muốn trả tiền cho ông ta nữa. Đến bây giờ, Tôn Thạch đã nợ chủ quán không biết bao nhiêu là tiền. Chủ quán không dám làm khó cho ông ta bởi vì ông ta là một Yêu đế, cũng có danh tiếng nên cũng không dám đắc tội với ông ta.
“ Ta còn có khả năng mà, phải không. Mau đem rượu lên đây cho ta trước đi, sau này ngươi muốn ta làm gì cũng được.Tôn Thạch tóc tai rối tung, quần áo cũ rích, bẩn thỉu không chịu nổi, ngay cả dùng linh lực để làm sạch quần áo ông ta cũng không chịu làm nên trông … quá chán nản.
“ Chủ quán, đem cho hắn rượu ngon, còn nữa, hắn thiếu ông bao nhiêu tiền ta thanh toán hết.”
Hầu Phí mang theo Tông Ngộ Không xuất hiện trong tửu quán, bên cạnh Tôn Thạch, quay sang Lão bản nói lớn.
“ Tốt lắm, vị đại gia này chắc là bạn cũ của Tôn Thạch?” Lão bản thay mặt Tôn Thạch quay sang bọn Hầu Phí hỏi. Lão Bản trước đây còn thấy có người trả tiền cho Tôn Thạch nhưng mấy năm gần đây chẳng còn ai dám trả cho hắn, nên càng ngày lão càng không dám mang rượu nhiều cho Tôn Thạch.
“ Cám ơn vị đại gia” Lão bản vô cùng hưng phấn vì nhận được hơn một trăm cực phẩm Nguyên linh thạch, đã không biết bao nhiêu lần hắn đòi tiền Tôn Thạch nhưng không được, giờ nhận được chừng ấy nguyên linh thạch coi như cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Chủ quán cùng tiểu nhị vui vẻ mang tới bốn vò rượu to đặt trên bàn Tôn Thạch, Tông thạch ánh mắt lờ đờ rượu nhìn Hầu Phí cùng Tôn Ngộ Không nhưng không có một lời cảm ơn nào, lập tức mở một vò đổ vào miệng uống ngay.
“ Sư tôn, sao lại mua rượu cho cái tên ma men này?” Tôn Ngộ Không thái độ với Tôn Thạch hết sức bất mãn. Ngộ Không ngoài mặt thì rất kiêu ngạo, cuồng vọng, vô lễ nhưng trong lòng thì vô cùng tôn kính Hầu Phí. Nếu không, khi Hầu Phí thu hắn làm đồ đệ hắn đã không đi báo với Bồ đề lão tổ. Chính vì nguyên nhân này, khi thấy thái độ của Tôn Thạch vô lễ với Hầu Phí, thái độ của Ngộ Không vô cùng bất mãn.
“ Tạm thời con không cần lo, cứ ăn cái gì trước đã. Tu luyện khổ cực như vậy cũng cần phải thư thả một chút chứ?” Hầu Phí thở dài, không nói thêm gì cùng Ngộ Không ăn cơm.
Ba ngày, Tôn Thạch uống hết mấy trăm vò rượu, mới cảm thấy thoải mái lất ngất đứng dậy đi ra cửa. Mỗ lần uống hết rượu, Tôn Thạch đều chỉ đi đến một nơi, đó là mộ phần của vợ mình, ngồi ở đó vài ngày rồi lại về uống rượu. Như vậy cả mấy nghìn năm nay vẫn lập lại hàng động đó.
Trên người Tôn Thạch tuy luộm thuộm, bẩn thỉu nhưng mộ phần của vợ lại không có lấy một ngọn cỏ dại. Tôn Thạch lặng lẽ ngồi trước bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia, khuôn mặt hiện lên vô vàn sầu muộn.
“ Sư tôn, chúng ta theo tên ma men này làm gì? Người không phải muốn mang con đi gặp cha mẹ mình hay sao?” Nói như thế nhưng trong lòng Ngộ Không đích thực có một loại cảm giác tang thương, phảng phất như thân nhân ngay trước mặt.
“ Bọn họ chính là cha mẹ của con” Hầu Phí khẽ thở dài chỉ vào Tôn Thạch nói.
“ Cái gì?” Ngộ Không trợn tròn mắt, không dám tin những gì trước mắt mình. Nhìn thấy cách Hầu Phí nó như vậy, co lẽ con ma men kia chính là cha mình.
Tên ma men là cha mình, vậy người nằm trong mộ không phải là mẹ hắn sao?
“ Không, ta không tin…tất cả sao lại thế này? Tên ma men kia là cha ta sao?” Ngộ Không lớn tiếng thảm thiết, liên tục thối lui nhìn vào mộ bia và Tôn Thạch.
“ Ngộ Không, ta không lừa con đâu con không cần phải nói gì đâu, người kia đi chính là cha của con. Có chuyện gì thì hai cha con có thể giảng hòa cùng nhau.” Hầu Phí lắc đầu rồi đột ngột biến mất, để lại bên nấm mồ hai thân hình, chính là Ngộ Không cùng Tôn Thạch
Trong khi Ngộ Không nói chuyện, Tôn Thạch đã có nghe thấy, ông ngẩng đầu lên, con mắt bỗng nhiên sáng rực, lóe sáng quang mang. Nhưng ngay tức khắc ông rất nhanh cúi đầu xuống.
“ Ngươi nói, nói cho ta ngươi đến cùng ai? Người trong mộ là ai?Ngươi nói cho ta biết….”Tôn Ngộ Không đỏ mắt, một tay nắm cổ áo của Tôn Thạch lớn tiếng hỏi.
“ Ngươi là ai, sao lại quấy rầy ta cùng Thanh nhi nói chuyện?” Tôn Thạch có chút ngước đầu lên, ánh mắt vô hồn, thều thào nói.
“ Ta là ai, ta là ai à. Được rồi, ta là thượng cấp thần thú, thông linh thạch hầu Tôn Ngộ Không, ngươi không có khả năng là cha ta”. Ngộ Không buông Tôn Thạch, lùi lại mấy bước rồi từ từ ngồi phịch xuống đất. Hắn đỏ mắt nhìn chằm chằm vào tấm bia, trên tấm bia ghi mấy chữ to: “ Ái thê viên Thanh nhi chi mộ”
Nhìn Tôn Thạch, trong lòng Ngộ Không bỗng dấy lên một tình cảm huyết mạch tương thông, ngoài miệng thì Ngộ Không không công nhận, nhưng từ sâu thẳm trong lòng thì hắn đã thừa nhận người ngày chính là cha mình.
“ Thanh nhi, muội xem người này giống ai? Là giống muội hay là giống huynh?” Tôn Thạch ngồi sát lại mộ bia nhè nhàng nói, phảng phất như ái thê không phải đã vĩnh viễn ra đi mà chỉ như một người ngủ say.
Tiểu Hoàng Ngư, Ngộ Không nó có chấp nhận được không?” Trong hư không, Hồng Vân lo lắng hỏi Hầu Phí.
“ Chấp nhận không được cũng phải chấp nhận, Ngộ Không là đồ đệ của ta, có gian nan gì mà không vượt qua được?”
“ Hồng Vân, tỉ nhìn đi, Phí Phí ngoài miệng thì không công nhận Ngộ Không là đồ đệ, bây giờ thì biết hết rồi nhé.” Tử Hà xuất hiện bên cạnh Hồng Vân, nhẹ nhàng cười nói.
Tôn Thạch vẫn ngồi sát ở mộ bia, miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm. Ngộ Không vẫn chằm chằm nhìn mộ bia không nhúc nhíc, đến nửa ngày sau bỗng nghe thanh âm của Tôn Ngộ Không thét lên thê thảm.