Sắc mặt Thần Tôn đại biến, nhìn nơi xa một con Tiên Hạc toàn thân lông trắng từ trong vật chất Hỗn Độn như mây mù nhợt nhạt sắp xông đến, dừng lại ở rất xa trên hư không.
Rõ ràng chính là ma thú nguyên thủy, Thiên Cực Hạc!
Thể tích của Thiên Cực Hạc cũng không lớn, toàn thân với những chiếc lông nhỏ trắng như tuyết, chớp động ánh sáng màu xanh nhạt phát sáng mỹ lệ, nhìn qua cực kì mỹ lệ, đỉnh hạc màu đỏ tươi, như nhuộm màu đỏ thẳm, hơi hơi mở ra hai cánh, chung quanh hư không dường như đều theo dao động rất nhỏ đó nổi lên, cực kỳ quỷ dị.
Huống Thiên Minh hít một hơi thật sâu, mới vừa rồi một tiếng hạc kêu kia đã khiến linh hồn sinh ra kinh sợ mà đến bây giờ còn chưa hoàn toàn ổn định lại, trầm giọng nói:
"Thần Tôn, Thần Nguyệt Đỉnh kia hẳn là ở trên người nó chứ?"
Thần Tôn khẽ gật đầu :
"Dựa theo lẽ thường mà nói, bất kì một con ma thú nguyên thủy nào đều đem việc bảo vệ chí tôn linh bảo nguyên thủy ẩn giấu vào bên trong thân thể, nghĩ đến ngàn cực hạc cũng không quay về ngoại lệ. Muốn đoạt được Thần Nguyệt Đỉnh thì có hai biện pháp, một là giết chết nó cưỡng ép cướp đoạt, cái còn lại chính là bức nó giao ra!
Huống Thiên Minh chau mày, trong ánh mắt toát ra một tia sát khí quá hung ác, mà vào lúc này, một âm thanh lạnh như băng truyền đến.
"Muốn giết chết ta, các ngươi có năng lực này sao, quả là vọng tưởng!"
"Nói... Nói chuyện được!"
Con ngươi Huống Thiên Minh trợn tròn, Thiên Cực Hạc lại có thể nói chuyện.
Thần Tôn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
"Nó là ma thú nguyên thủy, ở trong bất kì vũ trụ nào đều tuyệt đối là tồn tại chúa tể, có thể nói chuyện thì không có gì là kinh ngạc, đã như vậy, chúng ta nên cẩn thận."
Huống Thiên Minh có chút trầm trọng mà gật gật đầu, song chưởng hơi hơi mở ra, Thiên đạo chi nhận liền phát ra một hồi tiếng run rẩy. Ngưng mắt nhìn lại, đột nhiên thấy được Thiên Cực Hạc kia nhỏ như ánh mắt tinh châu, chỉ cảm thấy trong ánh mắt kia dường như ẩn chứa một vạn ma phương thế giới, chung quanh không gian chợt vặn vẹo lên, tách rời, sụp đổ, tất cả đều giống như bước vào lúc vũ trụ tận thế, tóc một cổ khí tức hủy diệt rất đậm.
"Này... Điều này sao có thể, vũ trụ nguyên thủy không có khả năng rạn nứt, đến tột cùng chuyện như thế nào?"
Toàn bộ không gian vũ trụ liền giống như một tờ giấy mỏng đột nhiên bị xé rách ra, phát ra một vải rách run chói tai, vô tận tối tăm thay thế toàn bộ. Thân thể Huống Thiên Minh vừa thoải mái, liền giống như một chiếc thuyền giấy nổi trên biển rộng, ở trong vũ trụ to như vậy lại không cảm giác được không gian dao động một chút nào.
Nơi này cuối cùng là nơi nào?!
"Trở về... Trở về... Nhanh rời khỏi này!"
Âm thanh của Thần Tôn đột nhiên từ chỗ sâu trong đầu của Huống Thiên Minh vang lên. Thần sắc của Huống Thiên Minh đại biến, dường như ý thức được cái gì, ánh mắt chợt thu lại, xuất ra Thiên đạo chi nhận chém xuống một cách mạnh mẽ. Trước mắt tối tăm vô tận chợt tách mở ra, chung quanh hư không quỷ dị cũng dần dần sụp đổ tiêu tan.
Thiên Cực Hạc dĩ nhiên đứng ngạo nghễ ở cách đó không xa, Thần Tôn đứng ở bên trái Huống Thiên Minh, thần sắc có vẻ đặc biệt ngưng trọng, trầm giọng nói:
"Ngươi vẫn tốt chứ?"
Huống Thiên Minh thở dài khí thô, mồ hôi lạnh trên trán đầm đìa chảy ra, sóng lưng đều ngưng khí một dòng mồ hôi, làm toàn thân đều ẩm ướt.
"Điều này cuối cùng chuyện như thế nào?"
Hai mắt Huống Thiên Minh có chút trống rỗng nhìn hai tay của mình, ánh mắt hiện lên một vẻ mặt mờ mịt.
Thần Tôn nói:
" Phương thức công kích của Thiên Cực Hạc thuộc loại công kích linh hồn, vừa rồi sau khi ngươi cùng nó đối mặt, đã rơi vào trong công kích linh hồn của nó, nếu như không phải ta dùng thần thức gọi ngươi quay về, nói không chừng chỉ sợ hiện tại linh hồn của ngươi đã bị nó xé rách."
Nghe được lời nói này, Huống Thiên Minh không khỏi lại hít một ngụm lương khí, ánh mắt kinh dị nhìn Thiên Cực Hạc, nhưng mà cũng không dám nhìn vào hai mắt của nó.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Thần Tôn chau mày, trên khuôn mặt già nua toát ra một tia trầm lắng, trầm giọng nói:
"Không có biện pháp khác, chỉ có chiến!"
Nói xong, vật chất Hỗn Độn chung quanh đã nằm trong tầm khống chế mà bị diễn hóa, hình thành một cổ lực lượng nguyên tố cực kỳ mãnh liệt, vô hình mà có chất, lại là phong nguyên tố pháp tắc.
Thực lực của Thần Tôn cũng không giống bình thường, thuộc loại cao thủ Quy Thần trung kỳ, Huống Thiên Minh hiện giờ cũng mới là Quy Thần sơ kỳ, nhưng có Thiên đạo chi nhận giúp đỡ, cùng thực lực của hắn cũng chẳng phân biệt cao thấp.
Thiên Cực Hạc nhìn hai người triển khai thế công, phát ra một tiếng hừ lạnh thật mạnh, đột nhiên hai cánh chợt rung lên, tốc độ nháy mắt lên như bão tố, biến ảo thành một đạo lưu quang màu trắng như tuyết, hướng về phía hai người mãnh liệt đánh tới, một tiếng hạc kêu chói tai liền bạo phát.
Còn chưa tới trước mặt, Huống Thiên Minh liền cảm giác được linh hồn đang ring động kịch liệt, vội vàng đặt ngang Thiên đạo chi nhận, nhưng chỉ có thể làm giảm một phần, lại không cách nào hoàn toàn ngăn cản cổ tập kích ma lực nhiếp tâm này.
Thần Tôn nắm trong tay phong nguyên tố pháp tắc, tại phương diện tốc độ thậm chí còn vượt qua Thiên Cực Hạc vài phần, trong nháy mắt biến ảo thành tám đạo ảo ảnh phân thân, dọc theo quỹ tích bất đồng hướng tới Thiên Cực Hạc vọt tới.
"Thủ đoạn nhàm chán, phá cho ta!"
Thiên Cực Hạc hừ lạnh một tiếng, ngửa đầu nhìn tới, Thần Tôn đứng ngạo nghễ ở trong hư không, cũng không có hành động gì khác, té ra mới vừa rồi tám đạo phân thân kia đều là ảo ảnh.
"Sưu!"
Giờ phút này, Huống Thiên Minh cũng phát động thế công, chín lần biến thân khiến lực lượng cùng tốc độ đều như bảo táp tăng lên tới cực hạn, Thiên đạo chi nhận giống như một đạo vòng sáng xoay tròn cực nhanh, ở trong sự khống chế của hắn ở trong hư không vẽ ra quỹ tích ngổn ngang, trong nháy mắt đã tới trước thân thể của Thiên Cực Hạc.
Thân là ma thú vương giả trong hàng tỉ vũ trụ, Thiên Cực Hạc đối với sự công kích của Huống Thiên Minh hiển nhiên không để vào mắt, trong hư không, vật chất Hỗn Độn chợt lấy tốc độ kinh người hội tụ lại, hình thành một cái chắn thật lớn, Thiên đạo chi nhận rơi vào trong đó, liền phát ra một tiếng vang sầu muộn xé rách .
"Ngươi còn có cái bổn sự này sao?" Thiên Cực Hạc cười lạnh vang lên ở bên tai của hai người.
Trong ánh mắt của Huống Thiên Minh hiện lên một vẻ rất hung ác, điềm nhiên nói:
"Đương nhiên không thôi!" Trong nháy mắt, Thiên đạo chi nhận ầm ầm nổ tách ra, phân ra thành hơn ngàn vạn lưỡi sáng hình tròn, di động ở trong hư không, đầu phát ra một cổ khí tức cực kì mạnh mẽ.
Giờ phút này, Thiên Cực Hạc dường như cũng cảm giác được một tia cảm giác nguy cơ.
Giờ phút này Thiên đạo chi nhận hóa thành hơn ngàn vạn đều ở dưới sự khống chế của Huống Thiên Minh, đem Thiên Cực Hạc vây quanh như con kiếng cũng chui không lọt, giống như dù sao cũng chỉ có con dơi máu, nhìn chằm chằm từng cử động của Thiên Cực Hạc một cách ngoan cường.
"Động thủ! Nguyên tố phong bạo!"
Thần Tôn hét lớn một tiếng, thúc động lực lượng phong nguyên tố pháp tắc, một thoáng hơi thở, cuồng phong quét sạch, toàn bộ Thiên đạo chi nhận theo sức gió bắt đầu chuyển động nhanh chóng lên, theo tốc độ càng lúc càng nhanh, âm thanh hư không bị xé rách vang lên. Chỉ thấy hư không chung quanh Thiên Cực Hạc đang dao động vặn vẹo kinh người, dâng lên từng đạo sóng gợn hỗn loạn, nhìn thấy mà giật mình.
"Chỉ bằng các ngươi cũng muốn cướp lấy Thần Nguyệt Đỉnh, cút ngay cho ta!"
Thiên Cực Hạc phát ra từng tiếng kêu chót tai, trong hư không đột nhiên hiện ra một cái đỉnh lớn màu đồng đen, thân đỉnh hơi hơi chuyển động, phóng thích ra từng đạo ánh sáng màu xanh đen, ngàn vạn đạo Thiên đạo chi nhận phàm là có va chạm vào đều hóa thành nát tan.
Ánh mắt của Thần Tôn chợt thu lại, đột nhiên cả kinh nói:
"Đó chính là Thần Nguyệt Đỉnh, cướp lấy nó!"
"Ta biết!"
Huống Thiên Minh với vẻ mặt ngưng trọng, nắm trong tay Thiên đạo chi nhận còn lại lấy tốc độ cực kỳ mạnh mẽ hướng Thiên Cực Hạc vọt tới, trước mắt Thiên Cực Hạc xuất ra Thần Nguyệt Đỉnh, rất hiển nhiên nó đã khống chế được phần huyền diệu của chí tôn linh bảo nguyên thủy này thậm chí nhiều hơn nữa, tình thế dần dần trở nên khó giải quyết.
Trong lúc đó Thần Nguyệt Đỉnh kia so với Thiên Cực Hạc lớn hơn một chút, thân đỉnh có vẻ cực kì cũ kỹ, lộ ra màu đồng đen, khắc dấu huyền bí sâu xa, mờ mờ lưu động sáng bóng màu xanh đen. Nghe đồn Thần Nguyệt Đỉnh có thể luyện chế ra thần khí cùng tiên dược không gì sánh nổi, có thể một lần nữa ngưng kết hỗn nguyên, nâng cao tu vi cảnh giới trên diện rộng, mà bản thân nó cũng có năng lực phòng ngự cực mạnh.
Sự xuất hiện của Thần Nguyệt Đỉnh, hòan toàn đem Thiên đạo chi nhận của Huống Thiên Minh ngăn cản lại, đối với phòng ngự với sức mạnh vô địch này, thật sự có chút bó tay không dùng được.
Lúc này, Thần Tôn truyền âm nói:
"Đừng lỗ mãng, mục đích của chúng ta không phải là giết Thiên Cực Hạc, mà là cướp lấy Thần Nguyệt Đỉnh, tốt nhất có thể kiềm chế nó lại, để tranh thủ cơ hội cướp lấy Thần Nguyệt Đỉnh!"
Huống Thiên Minh giật mình nói:
"Hiểu được!"
Lời còn chưa dứt, cả người biến mất ở trong hư không, ngay sau đó, đã xuất hiện ở mức độ của Thiên Cực Hạc cách đó không xa.
"Đi tìm chết sao, ta sẽ hoàn thành cho ngươi!"
Thiên Cực Hạc rung động hai cánh, trảo sau hơi hơi cong lên, hướng Huống Thiên Minh cào tới, đầu móng vuốt sắc bén vung lên một cổ quang vụ màu xanh nhạt, giống như nhộng đang hơi hơi nhu động.
"Nhìn xem ai chết trước!"
Huống Thiên Minh đánh ra một quyền, nhưng còn chưa đến gần thân thể, đã thấy quang vụ màu xanh nhạt kia đã tràn ra, thoáng hơi thở, quét sạch toàn thân, giờ phút này linh hồn rối loạn, giống như ngàn vạn thanh kiếm sắc vô cùng bén nhọn đồng thời đâm vào chỗ sâu trong linh hồn, đau đớn vạn phần, không khỏi phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết.
Thiên Cực Hạc trước sau cũng là ma thú nguyên thủy, có được năng lực cùng chủ thần tương đương thậm chí vượt qua chủ thần, Huống Thiên Minh bất luận ở trên thân thể cùng linh hồn đều xa xa không thể cùng chủ thần so sánh, tự nhiên không cách nào chống lại công kích mãnh liệt của ma thú nguyên thủy này.
"Không xong!" Thần Tôn thấy thế, không khỏi rất sợ hãi, lay động phong nguyên tố pháp tắc, nháy mắt xuất hiện ở trứơc mặt của Thiên Cực Hạc, một chưởng đánh ra, ở dưới sự bạo phát của lực lượng phong nguyên tố, phía trước hư không chợt dao động lên trên phạm vi lớn, Thiên Cực Hạc bị dao động này xâm nhập, liền lui về phía sau đến khỏang mấy ngàn thước.
"Ngươi thế nào? !" Thần Tôn vội vàng hỏi.
Huống Thiên Minh cắn răng, lắc đầu nói:
"Linh hồn đã bị một ít tổn thương, tuy rằng không nguy hiểm cho tánh mạng, nhưng cũng ảnh hưởng rất lớn."
Thần tôn cau mày nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thần Nguyệt Đỉnh ở nơi xa, trầm giọng nói:
"Bất luận như thế nào, cũng phải lấy được Thần Nguyệt Đỉnh về, ngươi phải chống đỡ!"
Huống Thiên Minh bịt chặt nơi ngực, chỉ cảm thấy linh hồn đang bị xé rách từng tấc, đau đớn vạn phần.