Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!

Chương 24: Chương 24: Cố nhân




Thế giới này quả nhiên cũng đủ điên cuồng. Cô không thể tưởng tượng được, khi còn trẻ hết sức lông bông, người cùng cô đi dạo dưới ánh trăng kia, nhiều năm sau, lại cùng anh dùng phương thức thế này gặp lại.

----------------------

Tiếng cười Cố Thần từ trong microphone từ từ truyền đến: “Thông minh!”

Hắn không chút keo kiệt tặng cho cô khích lệ.

“Học đệ của tôi từ nước ngoài trở về. Cậu ta, làm người lành ngạo, tửu sắc không dính” Hắn kiên nhẫn giải thích cho cô, “Rất đơn giản, mọi người cùng nhau cá cược, xem ai có thể tìm được một cô gái, làm cho hắn uống rượu”

“Vì thế, anh nghĩ đến tôi?” Hứa Đồng giương giọng cười hỏi, tiếng cười tràn ngập trào phúng, “A! Kẻ có tiền tu vi thật sự là thuần khiết lại cao thượng, có thể dùng phụ nữ ra làm đối tượng trêu đùa.”

Cố Thần a một tiếng khẽ cười nói: “Dao Dao, cô không phải cũng dùng chính thân thể mình đi đổi lấy gì đó sao? Cho nên, không cần thầm oán, cô cùng tôi cũng giống nhau, đều thuộc loại người “thuần khiết cao thượng!”

●︶3︶●

Hứa Đồng cũng không chịu làm việc lỗ vốn, cô hỏi Cố Thần: “Nếu tôi có thể làm cho học đệ của anh uống rượu thì sao?”

Cố Thần thanh lương đáp: “Không có nhiều khả năng”, còn nói, “Chưa có ai có thể làm hắn uống rượu”

Hứa Đồng cũng không buông tha, “Nếu tôi có thể?”

Cố Thần hỏi lại: “Muốn chúng ta cá một chút?”

“Có gì không thể?”

Cố Thần cười khẽ, “Đừng trách tôi không có giải thích trước, từ lúc tôi bắt đầu biết hắn, đến nay hắn không dính một giọt rượu, không gần phụ nữ.”

Hứa Đồng cười, “Cũng nên thử một chút, biết đâu tôi có thể?”

Cố Thần đối với cô có vài phần tán thưởng, “Ý nghĩ sắc bén, dũng khí thượng thừa, ok, vậy cá một chút cũng tốt lắm. Cô muốn đánh cuộc gì?”

Hứa Đồng ngẫm lại nói: “Nếu tôi có thể làm học đệ của anh uống rượu, anh đồng ý với tôi, ít nhất trong một tháng không để ý tới Chương Thực Đồng.”

Cố Thần hình như có chút ngoài ý muốn, “Như thế nào không cược tôi buông tha cho cô?”

“Anh sẽ sao? Anh làm nhiều thứ như vậy, ý định trừng trị tôi, có thể nào dễ dàng buông tay? Anh là muốn đến khi tôi cúi đầu tha thứ mới đành lòng bỏ qua!”

Cố Thần cao giọng cười, “Không thể tưởng tượng được trong rất nhiều người, em mới là người hiểu tôi nhất!” Dừng một chút, hắn hỏi, “Chỉ một tháng không để ý đến cô ta?”

Hứa Đồng nói: “Sáng nay trên báo viết, một tháng sau, anh cùng cô ta đính hôn. Bằng tôi nói một câu anh cả đời không được để ý đến cô ta, sẽ có khả năng chặn lại đại lễ đính hôn của hai đại thương gia sao?”

Cố Thần ngừng cười, thanh âm lắng đọng, chậm rãi nói: “Tôi bỗng nhiên cảm thấy, em có chút thông minh quá phận. Phụ nữ quá thông minh, đàn ông cũng không thích. Được rồi, yêu cầu của em, tôi đáp ứng. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi nghĩ em nhất định đã đoán được – Nếu em không làm được, vậy làm tình nhân của tôi đi!”

Hứa Đồng ha ha cười rộ lên: “Quả nhiên là thế này, thẳng thắn lắm!” Đợi tiếng cười ngừng lại, thanh âm của cô biến đổi, ngọt ngào quyến rũ: “Tôi sợ anh sẽ yêu tôi!”

Cố Thần cũng đi theo cười: “Em cứ việc thử xem” Hắn chân thành nhẹ nhàng nói, “Nếu em thật có thể làm cho tôi yêu em, rất đơn giản, tôi sẽ cưới em!”

●︶3︶●

Chấm dứt chiến đấu điện thoại, Hứa Đồng bò xuống giường, rửa mặt chải đầu gọi xe đến Huyễn Yêu.

Đến cửa, xuống xe, một mặt đến phòng trước đó Cố Thần nói, một mặt âm thầm hít sâu lấy khí thế.

Đối phương hoàn toàn là một người đàn ông xa lạ, cùng một người cô không biết nâng chén đến say, lại là một người chưa hề dính tửu sắc, bản thân cô cũng mười phần không nắm chắc.

Đi tới cửa phòng, cách ván cửa đã nghe đến bên trong dị thường huyên náo, thanh âm ồn ào, khó thể tưởng tượng bên trong lại có người nào thật sự quá mức lãnh tâm lãnh tính.

Hứa Đồng không khỏi cười nhạo đi ra. Thế giới này thực sự điên cuồng, dâm mĩ sa đọa mới bị coi là bình thường, không dính tửu sắc lại bị chỉ trích, châm biếm.

Cô thu hồi trào phúng, lấy lệ gõ gõ cửa. Bên trong một mảnh ồn ào, cô không biết đến tột cùng có ai để ý hay không. Cuối cùng tự đẩy cửa bước vào, hai gò má ngượng ngùng mỉm cười, đi vào bên trong.

Trong phòng, tầm mắt mọi người không hẹn mà gặp cùng đảo qua cô. Cô pha chút thẹn thùng bất an cùng bọn họ cúi đầu chào hỏi.

Ngọn đèn mờ ảo, yêu sắc lượn lờ, làm không gian thoạt nhìn như ngưng một đám sương. Trong tầng sương khỏi mỏng manh, từng khuôn mặt nhìn không rõ.

Cô đảo mắt tìm kiếm Cố Thần.

Không có ở bên ngoài, hắn ngồi ở phía trung tâm. Thấy cô tới đúng lúc, hắn nhìn cô như khen ngợi, vuốt cằm mỉm cười một chút.

Trong nháy mắt, trên người có một loại cảm giác là lạ. Giống như có một tầm mắt đang hướng trên người mình.

Cô theo cảm giác nhìn lại, tầm mắt cuối cùng đứng ở người bên cạnh Cố Thần.

Thấy rõ mặt xong, Hứa Đồng không khỏi ngẩn ra.

Thế giới này quả nhiên cũng đủ điên cuồng. Cô không thể tưởng tượng được, khi còn trẻ hết sức lông bông, người cùng cô đi dạo dưới ánh trăng kia, nhiều năm sau, lại cùng anh dùng phương thức thế này gặp lại.

Cô càng không nghĩ đến, nguyên lai học đệ của Cố Thần, dĩ nhiên là anh.

Ngồi ở bên cạnh Cố Thần, nhìn cô, chẳng phải là Bàng Mông?

●︶3︶●

Đè nén cảm xúc kinh ngạc, Hứa Đồng thanh sắc bất động, đối mặt Cố Thần quyến rũ cười, lên tiếng chào hỏi: “Cố thiếu!”

Cố Thần mỉm cười vuốt cằm, dùng ánh mắt ý bảo cô ngồi bên cạnh Bàng Mông.

Hứa Đồng bước, thong thả đến bên cạnh Bàng Mông. Cô cảm giác được, có một ánh mắt dính trên người mình, nửa khắc cũng chưa từng lệch khỏi quỹ đạo.

Ngồi xuống, chưa kịp mở miệng đã nghe Cố Thần nói: “Bàng Mông, vị này, từng là tiếp viên xuất sắc nhất, Dao Dao tiểu thư!” Hắn ngữ điệu nghe sơ sơ cùng với bình thường không khác, nhưng cẩn thận bình phẩm sẽ phát hiện, nghe như trong đó hỗn loạn vài phần hương vị đùa cợt mỉa mai.

Hắn lại chuyển hướng Hứa Đồng nói: “Dao Dao, đây là người tôi đã từng nói qua, học đệ của tôi Bàng Mông Bàng tiên sinh. Cậu ta là khách quý đêm nay, có thể tiếp đón tốt hay không, là việc của cô!” Khi nói chuyện, ánh mắt hắn phiêu phiêu hướng Hứa Đồng, khóe mắt hơi hơi nheo lại, tỏa ra vài phần khiêu khích.

Hứa Đồng làm bộ không nghe ra trong lời hắn trêu tức, cúi người từ trên bàn lấy lên hai chén rượu, một ly hướng Bàng Mông, bên tự nhiên hào phóng cười, bên mềm mại uyển chuyển cùng hắn chào hỏi: “Bàng tiên sinh hạnh ngộ(1)”

Tuy rằng cô biểu hiện có chút thân thiện, nhưng thần sắc vẫn có cảm giác xa lạ, giống như cô cùng anh vẫn là lần đầu gặp mặt, giống như cô vẫn chưa nhận ra người đàn ông trước mắt chính là cố nhân.

Toàn bộ gian phòng đều lơ đễnh nhìn Hứa Đồng. Bọn họ nhìn rượu từ tay cô mang đi, chờ Bàng Mông vươn tay tiếp lấy. Trước khi cô đến, đã có vô số mĩ nữ thanh thuần xinh đẹp muốn cùng hắn uống một ly, lại không có ngoại lệ đều bị hắn lạnh giọng cự tuyệt, toàn bộ ảm đạm mà rút quân.

Cô gái trước mắt này, có lẽ so với các cô gái khác hơn một phần thông minh, nhưng mà đối với phụ nữ, sắc đẹp dường như so với thông minh có giá trị hơn rất nhiều lần. cho nên bọn họ cũng không cho rằng, một người đã cự tuyệt vô số những cô gái đẹp như Bàng Mông, sẽ đi tiếp từ Hứa Đồng đưa qua, một chén rượu kia vẫn còn đứng giữa không trung.

Ngay cả Cố Thần lòng cũng đang lặng lẽ bồn chồn. Vốn tưởng rằng bằng giảo hoạt tâm cơ như Hứa Đồng, cô chắc chắn sẽ nghĩ ra một chiêu thần kì cho Bàng Mông hướng mắt xem. Ai ngờ cô ra chiêu lại cũ như thế, cũng chính là tùy tâm sở dục(2), vẫn còn chưa thực sự ứng đối.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hướng Hứa Đồng nhìn lại, ánh mắt chứa thật sâu hàm nghĩa. Cô có cảm giác được hắn đang nhìn mình, cực nhanh liếc hắn một chút, đọc được nội dung ẩn trong đáy mắt hắn.

Hắn là nói cho cô, nếu không muốn thua thì nên thực sự dụng tâm một chút.

Cô liễm liễm khóe miệng khẽ nhúc nhích, hiện ra một tia thản nhiên mỉm cười, cẩn thận xem ra, nụ cười kia chính là đùa cợt. Giống như đối với hắn nói, đừng quá ngạc nhiên, kết cục còn chưa đến, an tâm một chút mà xem diễn biến.

Hứa Đồng đem nụ cười đùa cợt kia lặng lẽ thu dấu, lại nâng mặt, nhìn Bàng Mông. Lơ đãng trong không gian, tiến đến một ánh mắt nóng rực.

Bàng Mông nháy mắt không nhìn cô, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, đáy mắt cũng đã lướt qua vô số điều.

Anh nhìn cô, trong phút chốc, sóng mắt từ kinh ngạc lưu chuyển đến nghi ngờ bất động, lại từ giận dữ đến thương tiếc ảo não. Giống như không thể tưởng tượng được lại ở chỗ này gặp gỡ cố nhân, càng không thể tưởng tượng được nhiều năm không thấy, cố nhân không ngờ lưu lạc đến bước này.

Cơ hồ có chút đau kịch liệt, Bàng Mông vươn cánh tay, tiếp nhận chén rượu từ tay Hứa Đồng. Hứa Đồng nhìn anh nâng chén, ý cười trong suốt: “Sáng sớm nghe Cố thiếu nhắc, Bàng tiên sinh mới từ nước ngoài trở về, du học lâu như vậy, rốt cuộc về phụng sự tổ quốc, thật sự đáng ăn mừng, Bàng tiên sinh, chén này tôi kính anh!” Vừa dứt lời liền ngẩng cổ, không chút do dự uống một hơi cạn sạch.

Uống xong, cô theo dõi ánh mắt anh, ôn nhu mỉm cười, không nói được một lời, một tay nắm chén không nhẹ nhàng hạ, một tay đưa đến bên môi, dùng ngón tay trái nhẹ nhàng mân qua khóe miệng, lau đi chút rượu còn đọng lại.

Động tác của cô không nhanh chậm, nhẹ nhàng lại quyến rũ. Tuy nhiên dù cô xem ra có phong tình yêu diễm, thì mọi người vẫn như cũ chắc chắn, Bàng Mông sẽ không cùng cô đối ẩm. Bọn họ nghiêm trọng nghi ngờ, cậu ta, căn bản không thích phụ nữ, nói không chừng kì thật là thích đàn ông.

Nhưng mà giây tiếp theo, một màn ly kỳ đột nhiên phát sinh.

Bàng Mông không nói hai lời, giương cổ, cũng đem chén rượu một hơi uống cạn.

Chung quanh, sau nháy mắt im lặng, bắt đầu tuôn ra một tràng âm thanh. Nhiều người không hẹn mà cùng vừa mở miệng nói cười, vừa kêu lên sợ hãi không thôi. Hứa Đồng không chút để ý, hướng Cố Thần nhanh liếc mắt một cái. Hắn chính là nheo mắt xem cô, thanh sắc không hỉ giận, mà là mãn nhãn, không thể tưởng tượng.

Cô không khỏi cười rộ lên, giống như sau một hồi thi đấu thể thao vất vả, cuối cùng nếm được một tia thắng lợi.

Thu hồi ánh mắt, đặt trên Bàng Mông. Anh vẫn đang nhìn cô, thâm trầm nhìn.

Có người cầm hai chén rượu đi tới, vui cười nói: “Cố thiếu quả nhiên lợi hại! Anh em chúng tôi đi tìm nhiều mỹ nhân như vậy, cũng không thể làm cho Bàng tiên sinh uống một giọt rượu, Cố thiếu chỉ kêu một người, Bàng tiên sinh liền sảng khoái cụng ly! Tôi hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt! Dao Dao tiểu thư? Đến, tôi kính cô một ly!”

●︶3︶●

Hứa Đồng mềm mại mỉm cười, tiếp nhận chén rượu, cụng ly xong, xoay người, đem chén rượu uống cạn.

Những người khác thấy cô tuy bên ngoài nhược liễu, nhưng uống rượu lại sảng khoái vô cùng, mềm mại đáng yêu cùng dũng cảm phóng túng vốn là mâu thuẫn, ở trên người cô lại dung hợp hoàn mĩ, làm cho cô có một loại quyến rũ phong tình không tìm được trên người những cô gái khác.

Rất nhiều cậu ấm đều không kiềm chế được, mang rượu đi tới trước mặt Hứa Đồng, cùng cô nâng chén.

Hứa Đồng, thứ nhất, có mục đích riêng, lười tốn nhiều khí lực cân não cùng người qua đường chống đẩy từ chối, thứ hai, gặp qua Bàng Mông phản ứng về sau, không khỏi ở trong lòng có tâm tư, vì thế bất luận ai mang rượu đến, toàn bộ không cự tuyệt, giống nhau đem rượu tiếp nhận, cười, uống cạn.

Như vậy, nhìn quả thực giống một cô gái tốt, bởi vì có nỗi khổ bất đắc dĩ mà phải lưu lạc hoan tràng, về sau không thể không đối với những người đàn ông, đến mua hoan tìm vui, phải uốn mình miễn cưỡng mà cười.

Cô càng cười càng ngọt, có người nhìn thấy trong lòng lại càng khổ. miệng đầy chua sót, chỉ cảm thấy cô như vật thật yếu đuối, lại điềm đạm đáng yêu.

Hứa Đồng vừa uống xong một ly, chén còn chưa kịp buông, lại một chén rượu đã đưa tới trước mặt. Cô vươn tay tiếp nhận, đang muốn lại ngửa đầu uống cạn, một cánh tay đột nhiên vươn ra trước.

Cô sắc mặt không thay đổi, bất động, trong lòng cũng không từ quát lên một tiếng: được.

Uống thả cửa lâu như vậy, cô cuối cùng cũng là cho anh ra tay.

●︶3︶●

Bàng Mông một tay cầm cổ tay Hứa Đồng, một tay kia từ trong tay cô lấy đi ly rượu, tầm mắt xẹt qua hai gò má cô, chuyển hướng người kính rượu, lãnh đạm nói: “Chén này, tôi uống thay cô ấy” Nói xong ngửa cô, màu rượu đỏ tươi bỗng chốc không thấy, toàn bộ bị anh một ngụm uống cạn.

Người đến kính rượu giật mình không thôi, miệng há to nửa ngày không khép lại.

Thanh âm Cố Thần một bên vang lên: “Được rồi mọi người, náo loạn đủ rồi, tự mình vui chơi đi!”

Mọi người vì thế tất cả đều an phận xuống dưới, không hề tiến lên chuốc rượu Hứa Đồng.

Hứa Đồng hạ mí mắt, che đi thần thái, không lộ nửa phần chân tình.

Cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa. Hứa Đồng theo tiếng giương mắt nhìn, từ ngoài quản lí cùng vài cô gái mĩ mạo yêu kiều đẩy cửa bước vào, nhìn Cố Thần lấy lòng chào hỏi: “Cố thiếu, các cô nương đến đây!” Cố Thần gật gật đầu, phất tay ý bảo quản lí rời đi.

Các cô gái giống như sớm được phân bố, quản lí rời đi, liền tự phân tán, kiều kiều lạc lạc tìm nơi nương tựa bên cạnh các vị kim chủ.

Trong đó hai người xinh đẹp nhất, một người mềm mại ngồi xuống bên cạnh Cố Thần, một người thướt tha định tiến đến bên cạnh Bàng Mông.

Nhưng còn chưa kịp ngồi, đã bị Bàng Mông không kiên nhẫn phất tay ngăn cản.

“Cô đi nơi khác”, anh lãnh đạm lên tiếng, “Tôi nơi này không cần”

Cô gái kia giật mình, xấu hổ cùng nghi hoặc, bị cự tuyệt xong cảm thấy không cam lòng. Cô ta quay đầu, nhìn thấy Hứa Đồng ngồi bên cạnh Bàng Mông, lập tức hiểu được lý do mình bị cự tuyệt, sắc mặt không khỏi trầm xuống, giống như thập phần ngạc nhiên khẽ gọi: “Dao Dao? Cô không phải được người khác bao sao? Như thế nào ... Đổi người? Bàng luật sư, quản lí nói, tôi đến chỗ ngài!”

Cô ta cố ý nói như vậy, nghĩ rằng người vừa mới cự tuyệt cô vì Hứa Đồng hoa tâm mà sinh ra chán ghét. Nhưng vừa nói xong, lại nhìn thấy Bàng Mông phóng tới chính mình một ánh mắt tàn nhẫn.

Anh ta lạnh giọng nói: “Tránh ra, tôi không muốn thấy cô!” Trong thanh âm tràn ngập phiền toái cùng không kiên nhẫn.

Đối với thái độ của anh, Hứa Đồng vẫn không thấy cảm động. Thậm chí dưới đáy lòng còn phát ra một tia cười nhạo.

Cô cảm thấy có chút châm chọc. Nếu năm đó anh cũng như vậy bảo vệ cô, không vì Chương Thực Đồng nói bậy gì đó mà tin, cô sẽ cùng anh không như bây giờ, gặp lại nhưng như hai người xa lạ.

Bàng Mông nhìn cô gái trước mặt, hai hàng lông mày nhíu lại, tràn ngập tức giận. Hứa Đồng một bên nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường. Cố Thần ở một bên, thanh sắc bất động đánh giá Bàng Mông, lại nhìn về phía Hứa Đồng, vô thanh vô tức cười khẽ.

Hắn hai chân vắt lên nhau, một tay nhẹ nhàng lắc chén rượu, một tay đặt trên đùi, ngón tay giống như gảy đàn, chầm chậm mà nhịp nhàng, như đang lộ vẻ trầm ngâm.

Hắn tinh ý nhìn đến, khi Bàng Mông quay đầu không nhìn thấy, Hứa Đồng nhìn phía hắn, trong ánh mắt không che dấu mà dẫn dắt một tia lãnh đạm cùng khinh thường.

Nhưng khi Bàng Mông nhìn về phía cô ta, cô ta lại một mạch cười đến ngọt ngào câu nhân.

Hắn không khỏi nhìn lại cô với cặp mắt khác xưa.

Trên thế giới này, còn có cô gái nào có thể so với cô càng thêm giảo hoạt hay thay đổi sao?

----------------------

(1) Câu chào của những người gặp mặt lần đầu tiên.

(2) Lấy sắc dục để điều tâm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.