Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!

Chương 62: Chương 62: Cục cưng






Hắn vội vàng đưa mình vào trong cơ thể cô. Cô kêu lên sợ hãi một tiếng, nắm bả vai hắn yêu cầu, “Em muốn ở phía trên!”

Hắn không nói lời nào, chỉ khẽ nghiêng người, trong chớp mắt đã ở phía dưới. Hắn nhìn cô, thân thể trắng noãn dưới ánh trăng, xinh đẹp làm người ta không dám nhìn gần.

Hắn mê muội vươn cánh tay, đầu ngón tay trên làn da cô chậm rãi chạy, vô cùng lưu luyến.

Cô cười quyến rũ, bàn tay đặt trên ngực hắn, cô ý chậm rãi, đem hắn tra tấn đến phát điên.

Hắn thở dài, không thể nhịn được nữa đưa hai tay giữ chặt eo cô, dùng sức kéo xuống, đồng thời rướn thân mình về phía trước. Cô bị hắn triệt để xuyên qua, trở tay không kịp. Cô khẽ kêu lên vài tiếng, giống như tránh hắn, lại giống như chôn trong hắn. Âm thanh của cô càng làm hắn không thể kìm chế. Hắn xoay người một vòng, giữ lại thế chủ động, nắm chặt vòng eo mềm mại của cô, không ngừng va chạm. Tiếng thở ngày càng dồn dập, hai người đều trở nên cuồng nhiệt.

Hứa Đồng thật sự không chịu nổi sự mạnh mẽ của hắn, bắt đầu run rẩy cự tuyệt, “Dừng lại! Đừng! Em không chịu được!”

Thật khó có được một đêm hoan ái, hắn chiếm được thế thượng phong, không khỏi đùa nghịch dẫn dắt cô, khiến cô trở nên điên cuồng. Như vậy làm hắn đối với cô có một chút cảm giác chinh phục. Điều này so với khi hắn biết thành tích tốt nghiệp loại một của mình còn cảm thấy tự hào ưỡn ngực, kiêu ngạo thỏa mãn hơn. Không để ý đến yêu cầu của cô, động tác càng thêm kịch liệt mạnh mẽ. Cô bị va chạm giống như bị buộc đứng trên vách vúi đen, cảm giác ngã xuống làm người ta sợ hãi. Tất cả những giác quan của cô dường như đều mở ra vô lực đón nhận hắn. Cô run rẩy mang theo tiếng khóc kêu lên: “Dừng lại! Em không muốn! Xấu xa! Anh bắt nạt em, mau dừng lại a! Em chịu không nổi!”

Hắn bị cô kích thích lại càng thêm hưng phấn, cúi người dùng sức áp chế hai chân cô, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng cấp bách. Hắn khẽ hôn môi cô. Thừa dịp cô thở hắn liền cuốn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào đáng yêu kia.

Bên cạnh, một đám lửa chưa tắt, lập lòe, làm một đêm ân ái càng thêm kiều diễm.

Hai người mồ hôi đã trở nên đầm đìa, hắn lên xuống càng hung hăng, cô cuối cùng thực sự khóc. Hắn thương tiếc lau đi ước mắt trên mặt cô, nặng nề an ủi cô: “Dao Dao không khóc! Kiên trì một chút, sắp được rồi, ngoan!” Khi nói chuyện càng thêm ra sức, sau một đợt rung chuyển, Hứa Đồng bị hắn đưa tới cao triều.

Cô a a kêu, thắt lưng không chịu được khống chế nhẹ nhàng nâng lên, hoảng hốt nghe được tiếng hắn khẽ rên. Sau đó thấy được một dòng nước ấm bị hắn đưa vào thân thể mình, uốn lượn một đường đi vào nơi sâu nhất trong cô.

Chờ lúc cô khôi phục ý thức, đống lửa bên cạnh đã tắt ngấm. Cô ở trong lòng hắn, hai người nằm trên bờ cát. Mồ hôi vã ra có chút lạnh. Hắn hình như cảm nhận được, vì thế nhẹ nhàng hỏi cô: “Lạnh không?”

Vận động kịch liệt làm cô thật mệt mỏi, muốn cử động cũng không thể, miễn cưỡng dựa vào trong lòng hắn.

Cô lắc đầu.

Cô yêu kiều làm lòng hắn trở nên mềm mại, một chút cũng không muốn rời cô.

Cô hỏi: “Chúng ta làm cách nào trở về? Không mặc gì sao?” Bikini của cô sau một trận vừa rồi đã không thể dùng được. Cố Thần bật cười, “Quần bơi của anh vẫn có thể dùng. Còn em, anh dùng khăn bao lấy em chạy về.”

Nghe hắn nói, cô không khỏi bật cười. Cố Thần nhẹ nhàng hôn cô, bỗng nhiên nói, “Lần này, chắc thực sự có em bé!”

Hứa Đồng run lên, hỏi hắn, “Anh làm sao tính được sinh lí kì của em so với em còn rành rọt hơn vậy!” Tặc lưỡi cười xong, theo dõi hắn hỏi: “Anh yêu em đúng không?”

Cố Thần nheo mắt, “Vấn đề này anh cũng muốn hỏi em.”

Hứa Đồng chu miệng, hơi dỗi, “Xì, em không bao giờ yêu anh trước!”

Cố Thần vuốt cằm, “Anh cũng vậy” Câu nói rất thản nhiên, nhưng ngay giấy tiếp theo lại xoay người ở phía trên cô, tiếp tục tiến vào mạnh mẽ, nhân lúc cô ý loạn tình mê vừa hôn vừa thì thào: “Cái miệng nhỏ nhắn này sao lại bướng bỉnh như vậy, ân?” Hắn tiếp túc hung hăng dùng sức, thở dồn dập nói: “Xem ra thế này sẽ ngoan ngoãn hơn!” lại mạnh mẽ đi xuống, “Em yêu anh không, ân?”

Hứa Đồng bị hắn áp bức, rên rỉ, “Cố Thần! Lưu manh! Em ghét anh!” Cô co rút lại, đẩy hắn ra. Cố Thần cảm thấy bên hông tê dại, không khỏi run lên một chút, ấy hơi, nảy sinh ý nghĩ độc ác, tiếp tục tiến vào, “Phải không? Ghét anh? Làm cho anh nhìn xem em làm cách nào ghét anh!” Nói xong không cho cô cơ hội thở dốc, điên cuồng lên xuống, trong lúc cô run rẩy hét lên, đưa hai người lên đỉnh dục vọng.

●]3]●

Cũng nhau kịch liệt, hai người mệt mỏi cùng nhau trên bờ cát thiêm thiếp ngủ. Trời đêm lạnh, hai người lại mồ hôi đầm đìa, sau khi ngủ xong, tỉnh lại kết quả Hứa Đồng liền tục hắt xì, phát hiện đầu mình có chút vựng vựng.

Cố Thần bị cô đánh thức, nhìn thấy bộ dáng của cô không khỏi nhíu mày. Cũng sắp hừng đông, sương xuống làm cho người ta càng cảm thấy lạnh. Khi Hứa Đồng mở miệng, giọng nói oa oa, “Đầu em choáng váng, cổ họng cũng đau, người rất lạnh!”

Cố Thần đưa tay nắm lấy tay cô, rất lạnh. Không nói hai lời, hắn mặc quần bơi, dùng khăn quấn quanh cô nhanh chóng trở về khách sạn.

●]3]●

Trên người Hứa Đồng đè nặng bốn tầng chăn, vẫn cảm thấy lạnh đòi mạng.

Cô hướng Cố Thần bên cạnh đanh nhíu chặt mi ô ô kêu: “Đều tại anh! Giường tốt không lăn, lại chạy đến bờ cát ép buộc người ta! Đầu óc em cũng bị nước vào, anh bảo em, em liền theo! A, chẳng nhẽ lời người ta hát là đúng? Anh là điên em cũng là ngốc ...”

Nói xong cô lại dùng chất giọng của mình khào khào hát, chẳng khác gì giọng quạ đen.

Mí mắt Cố Thần đồng loạt co rút.

“Sinh bệnh rồi còn không thành thật như vậy!”

Hứa Đồng lại anh anh kêu lên: “Thiếu gia, ngài nói xem, em sinh bệnh là do ai? A đúng rồi, không cần nói cho người khác em làm sao bệnh, em cảm thấy rất mất mặt! Nếu bị người khác biết, em sẽ nhảy xuống biển tự sát rồi về bịt miệng anh lại!”

Cố Thần bị cô chọc phì cười. Cười xong lại cảm thấy đau lòng. Bốn chiếc chăn cũng không thể làm cô bớt lạnh, cô lại vẫn còn tinh thần làm cho hắn cười. Miệng cô trách hắn, nhưng hắn biết, có thể vui cười mắng hắn như vậy, kì thật là muốn cho hắn biết, cô không hề giận hắn. Hắn cầm tay cô phủ vào trong chăn, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Sau chiếc hôn kia mới phát hiện, người cô không ngờ nóng như vậy.

“Tại sao không nói cho anh em phát sốt?” Hắn lớn tiếng nhíu mày hỏi, trong lòng từng đợt từng đợt đau đớn.

Cô hì hì cười, “chờ anh tự mình phát hiện, không phải càng thêm đau lòng sao?” Cô nhìn hắn nói, “An tâm! Em không yếu ớt như vậy đâu, từ nhỏ đến giờ còn cái gì chưa trải qua? Không cần ngạc nhiên, nào, mau nói anh yêu em là tốt rồi!”

Cố Thần nheo mắt.

“Chờ em nói trước, sau đó anh sẽ nói!”

Hứa Đồng hừ một tiếng, “Sao anh không biết điều như vậy? Em đang bị bệnh đấy!” Trong lòng hơi oán, một chữ yêu mà thôi, khó khăn như vậy sao?

Cô chu miệng, “Em muốn uống thuốc!”

Cố Thần lại quả quyết cự tuyệt, “Không được!”

Hứa Đồng giật mình, “Anh ... thật độc ác! Vì cái gì không cho em uống thuốc? Em bị bệnh!!!”

Cố Thần vuốt vuốt mặt cô, bỗng nhiên dịu dàng, bàn tay chuyển đến bụng cô, cách lớp chăn khẽ xoa, nói với cô: “Bởi vì, nơi này sẽ có em bé!”

●]3]●

Hứa Đồng ngây người.

Sau một lúc lâu cô nói “Nhưng mà em sốt cao ...” Dừng lại một chút, chớp mắt nhìn hắn, “Lại nói, anh sao có thể chắc chắn sẽ có em bé?”

Cố Thần làm bộ đương nhiên, “Là ngày không an toàn của em, mà anh, lúc nào cũng đều có thể, cho nên nhất định sẽ có em bé.”

Hứa Đồng cứng đờ.

Người đàn ông này thật sự là chỉ sợ đến chết cũng không quên tự mãn.

“Anh đã gọi điện, sẽ có chuyên cơ đến đưa chúng ta về. Trên đảo này cũng có bệnh viện nhưng đối với phụ nữ có thai mà nói, liệu pháp không thể cam đoan là vô hại. Vì con, chúng ta phải nhanh chóng trở về A thị. Sau khi trở về em lập tức nhập viện, anh sẽ dặn dò thầy thuốc dùng các liệu pháp không có phản ứng phụ, sẽ không làm tổn hại đến thai nhi!”

Nghe hắn nói một hồi, Hứa Đồng không khỏi nhấp lưỡi trừng mắt. Hắn nói như thể cô thực sự có đứa bé vậy.

“Này, tại sao anh lại muốn em có đứa nhỏ?” Trước kia cô đầu óc mụ mị, bẫy hắn để có đứa nhỏ, kết quả là trời biết hắn tức giận đến mức nào. Nhưng khi đó là vì muốn trả thù hắn, cũng khó trách hắn tức giận như vậy. Nhưng bây giờ, hắn lại chủ động muốn cô mang thai, vì nguyên nhân gì chứ?

Trong đầu óc hỗn độn bỗng lóe lên một tia sáng, cô hỏi: “Anh không phải là muốn cưới em?”

Ngữ khí thản nhiên, hắn hỏi, “Em cho rằng thế nào?” Nghe không ra cảm xúc gì, “Em cảm thấy anh vì cái gì muốn em có thai?”

Cô xì một tiếng, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Ngay cả một tiếng yêu hắn cũng không nói với cô, cô không thèm đoán hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ, bởi vậy không nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của Cố Thần.

●]3]●

Nhìn Hứa Đồng lạnh run nằm trên giường, Cố Thần không khỏi ảo não. Cô gái bình thường giảo hoạt như vậy, trong chuyện này lại cố tình làm ra vẻ ngốc nghếch. Không vì muốn kết hôn với cô thì có thể vì sao muốn cô có đứa nhỏ?

Ba hắn đối với cô cũng không vừa lòng, nếu không phải gạo đã nấu thành cơm, ông ấy chắc chắn sẽ tìm mọi cách ngăn cản hôn lễ của bọn họ. Với tính cách của cô, cô sẽ nhịn được người khác đối với mình như vậy? Cho nên để giải quyết tất cả những phiền toái này, biện pháp tốt nhất chính là, làm cho cô mang thai.

Về phần cô mà nói, hắn rất keo kiệt, không chịu thừa nhận mình yêu cô – thật là khờ, có nói yêu hay không quan trọng như vậy sao? Chẳng lẽ những việc hắn làm còn chưa đủ? Huống hồ, hắn cũng không phải nhất định không chịu nói, chính là không có thời điểm thích hợp mà thôi. Dù sao, sự kiện quan trọng kia còn chưa làm xong.

Không có thứ đó, hắn làm sao có thể mở miệng nói với cô?

●]3]●

Cô nửa ngủ nửa tỉnh dường như thấy hắn thì thào nói gì đó, hình như nói chuyện điện thoại với người khác.

“Trình tiên sinh, thật ngại làm phiền ông. Việc này làm xong không cần đưa đến đảo ... Đúng, bởi vì bây giờ có việc, không thể không trở về ... đúng, tôi hôm nay trở về A thị ... Tốt, ông có thể từ từ sửa, cái này không cần sốt ruột ... đúng, không cần vội vàng, nhưng phải làm thật tốt ... Đúng vậy, phải làm cho nó trở thành thứ tinh xảo nhất thế giới ... Đúng, cô ấy càng thích thú ... ha ha, vất vả rồi, cảm ơn ông!”

Bởi vì đầu óc mơ màng, giờ phút này lại choáng váng dường như Tôn Ngộ Không cùng Transformers đang đánh lộn ở bên trong. Những lời nói của hắn cô nghe hỗn độn. Cố gắng nghĩ lại, một câu cũng không thể đoán được hắn vừa nói gì.

Đầu óc mất đi sự nhanh nhạy, cô cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ, lại thiêm thiếp đi vào trong mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.