Hứa Đồng nhìn trong tay tờ ghi chép, xác định chính mình không đi sai. Gọi điện thoại đến cửa hàng đưa địa chỉ, thật là nơi này.
Qua cửa bảo vệ, cô đi vào tòa nhà lớn, tìm được phòng 117. Bấm chuông rất
lâu mới có người mở cửa. Là một cô gái quyến rũ cơ hồ có chút yêu diễm.
Hứa Đồng mỉm cười hỏi: “ Tôi là cửa hàng Hưng Bang Ngũ Kim, xin hỏi cô là người gọi điện đến trong cửa hàng, Hồ tiểu thư?”
Cô gái hơi dương cằm gật đầu, vẻ mặt kiêu căng, “đúng vậy, là tôi”
Hứa Đồng lập tức thu hồi nụ cười, Hồ tiểu thư biểu tình làm cô cảm thấy không thoải mái.
Đem miệng vòi nước đưa cho Hồ tiểu thư, Hứa Đồng chờ trả tiền. Hồ tiểu thư
lại đối với cô đè thấp thanh âm nói: “Cô đưa mấy thứ này cho tôi, tôi
cũng không tự lắp chúng được, cô bảo tôi làm sao bây giờ?”
Hứa
Đồng khẽ nhíu mày. Thời đại này ngày càng nhiều phụ nữ, chỉ biết dùng
tinh lực để khoe lên dung mạo, ngay cả đầu óc mình có dính nước hay
không cũng không biết, càng không hiểu nên tỏ ra như thế nào cùng người
khác nói chuyện.
Cô lại một lần nữa mỉm cười, nhìn Hồ tiểu thư,
uyển chuyển ôn hòa nói:” Chúng tôi có thể giúp cô lắp đặt, xong phải trả thêm chi phí”
Hồ tiểu thư hừ nhẹ, giống như Hứa Đồng chờ đợi đến lúc này chỉ vì tiền của cô ta vậy.
“Tiền không phải là vấn đề, tôi sẽ trả nhiều hơn so với công của cô,chỉ cần cô đổi tốt là được”
Hứa Đồng gật gật đầu vào nhà, khi cúi đầu đổi giầy, vẫn nhìn thấy Hồ tiểu
thư dương cằm ngạo mạn. Đáy mắt Hứa Đồng khẽ nhúc nhích, hiện lên mấy
tia kì lạ.
Hồ tiểu thư nhìn Hứa Đồng một thân quần áo loang lổ -
kì thật là quần áo lao động, nhíu mày không chút nào che dấu, mang theo
một tia chán ghét nói: “Cô theo tôi vào phòng, không cần đụng đến nơi
nào khác”. Ý tứ rõ ràng sợ cô làm bẩn thứ gì đó trong nhà.
Trong lòng Hứa Đồng nổi lên một tia lạnh, khóe miệng tươi cười lại lộ ra dáng vẻ kính cẩn nghe theo
“Được, nhờ cô dẫn đường đến phòng tắm”, cô phối hợp nói
Hồ tiểu thư xoay người xong, bỗng thần sắc biến đổi. Vừa rồi kiêu căng
lạnh như băng, bỗng chốc như cởi ra tấm mặt nạ, giây lát hiện ra bộ mặt
ôn nhu mềm mại như nước, bộ dáng đáng yêu.
Hứa Đồng thanh sắc
không đổi khẽ đảo mắt. Trong lòng thầm than, trừ cô ta ra chắc không ai
có thể biến đổi sắc mặt thuần thục như thế.
Tùy Hồ tiểu thư theo
cửa đi vào phòng khách, Hứa Đồng lơ đãng nhìn trong thấy có một người
đàn ông ngồi trên ghế sôfa. Cô không khỏi sửng sốt, thì ra còn một người nữa, khó trách Hồ tiểu thư trong giây lát liền thay đổi.
Người
đàn ông hé ra một bộ mặt cực kì anh tuấn, khi ánh mắt đảo qua nàng, hồn
nhiên không chút để ý. Xem qua, miệng hắn có hơi hơi nhích lên, giống
như cười bình thường. Nhưng cẩn thận để ý, lại phát hiện ra vòng cung
kia kì thật cũng không phải một loại tươi cười, mà là một chút đùa cợt
mỉa mai. Tựa hồ như gộp lại những người bên ngoài với nhau, xem tất cả
như một loại ngu dốt, riêng hắn thoát tục đứng ngoài không nhiễm một hạt bụi, đùa cợt ở trên người khác đầy dơ bẩn.
Hứa Đồng càng thêm
không thoải mái. Quả nhiên vật họp theo loài, trong phòng này, nữ kiêu
căng không có đạo lý, nam thì tỏ ra tài trí hơn người làm cho người khác thấy đáng ghét.
Bất quá, cô cảm thấy hắn phản cảm nhưng Hồ tiểu thư dường như lại tỏ ra rất thích.
Hồ tiểu thư ý cười đậm đà đi lại bên người hắn, ôn nhu như nước nói:
“Thần, anh chờ em một chút, trước hút một điếu, em mang cô ta đi vào đổi vòi nước xong sẽ trở lại” Vừa nói vừa nghiêng người về phía trước, ân
cần săn sóc châm thuốc.
Người đàn ông khẽ gật đầu, đem tầm mắt hướng phía ngoài cửa sổ
Hồ tiểu thư mang theo Hứa Đồng đi vào phòng tắm.
Không gian cách xa nha nhau, vẻ mặt ôn nhu lập tức tắt hẳn, Hồ tiểu thư lại
thuần thục đeo lên mặt nạ kiêu căng không ai bì nổi phân phó: “chính là
nơi đó”. Cô ta dương cằm nói cho Hứa Đồng: “đem sửa nguồn nước phía
dưới, đổi luôn cả vòi nước, xong tìm tôi, tôi trả cô tiền công”, nói
xong liền vội vã trở về phòng khách.
Hứa Đồng nhìn theo trong gương, cười tà.
Cô luôn luôn coi khách hàng là thượng đế, nhưng có một vài thượng đế cố
tình không hiểu được tốt xấu. Hồ tiểu thư này nếu muốn cùng cô kiêu
căng, cô cũng phải cho nàng niềm vui nho nhỏ mới được.
Người ở Lý Nhai ai chẳng nói? Đừng bao giờ đắc tội với tiểu bá vương Đường Tráng,
cũng chớ bao giờ đắc tội với mặt cười Hứa Đồng.
Phàm là người làm cô không thoải mái, cô sẽ nghĩ biện pháp ném cho họ vài cái kinh hỉ,
làm cho bọn họ mỗi ngày đều phải kinh hồn, tràn ngập kích thích.
●︶︶●
Từ nhỏ liền đi theo đùa nghịch với những người trong cửa hàng của Đường
Hưng Bang, việc đổi vòi nước này, tuy thoạt nhìn không giống loại việc
phụ nữ có thể làm đến, Hứa Đồng lại có thể thoải mái hoàn thành dễ như
trở bàn tay.
Không chỉ có thể hoàn thành, mà còn có thể động tay chân ở một số nơi khác.
Ví như vừa rồi chỉ cần dùng chút tâm tư, khi Hồ tiểu thư lại dùng nước,
mấy ngày hôm trước không cần biết thế nào, nhưng chỉ sợ về sau cũng
không thể an bình. Cô dám cam đoan, hàng xóm dưới lầu thỉnh thoảng sẽ
xông lên phá cửa hổn hển nói cho cô ta rằng không cần lại đổ nước bẩn
xuống phía dưới. Còn cô ta sẽ sốt ruột buồn bực không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào?
Nghĩ đến tình cảnh khôi hài xảy ra sau này, Hứa Đồng
cười xấu xa đứng lên. Nếu cô động tay động chân qua, sẽ rất khó bị phát
hiện. Chỉ sợ cuối cùng Hồ tiểu thư kiêu ngạo này cũng sẽ bị hàng xóm
chửi đến phát điên lên mất.
Sung sướng vô cùng đi ra khỏi phòng
rửa mặt, Hứa Đồng đi tới phòng khách. Hồ tiểu thư thân hình nhuyễn như
rắn, bò lên người đàn ông ngồi bên cạnh. vẻ mặt tươi cười, toàn ý xu
nịnh, tận tâm lấy lòng.
Hứa Đồng một bên âm thầm buồn nôn, một
bên âm thầm khâm phục người đàn ông này. Loại phụ nữ kệch cỡm như vậy,
hắn tiêu thụ được chắc cũng rất mệt đi.
Hồ tiểu thư gặp Hứa Đồng
đi ra, đứng lên đưa tiền, ôn nhu cười nói: “cám ơn cô, nếu không có cô
tôi thật sự không biết làm thế nào. Những việc nặng thế này chúng tôi
chỉ sợ cả đời chưa làm đến. Nếu cô không giúp chúng tôi thay vòi nước,
chỉ sợ hôm nay toilet cũng không thể đi được đâu” Cái cách nói chuyện
nhẹ nhàng hòa nhã này với kiêu căng lãnh đạm khi nãy, dường như hai
người khác nhau vậy.
“Không có gì, không có gì”, Hứa Đồng dối trá mỉm cười nói, “Cô khách khí quá, chỉ là việc nhỏ thôi, đổi vòi nước kì
thật rất dễ làm, bởi vì thường làm, nên đối với chúng tôi không cần suy
nghĩ cùng có thể hoàn thành!”
Còn đối với cô, có suy nghĩ cũng không thể làm được, vì cô ngu!
Hồ tiểu thư không thấy được cô ý tại ngôn ngoại, cười như hoa nở lấy tiền ra.
Hứa Đồng cảm thấy có ánh mắt cố tình ở trên mình đánh giá, vì thế vội vàng
trừng lớn hai mắt, làm bộ dạng hồn nhiên chờ mong, nhìn chằm chằm tiền
trong tay Hồ tiểu thư, một bên chớp mắt giống như thêm một đồng tiền lật ra lại càng thêm hưng phấn, một bên lại phát ra vài tia thất vọng, Hồ
tiểu thư trả công không nhiều như lúc đầu cô ta hứa vậy.
Người đàn ông đột nhiên mở miệng.
“Một cô gái làm việc nặng thế này cũng không dễ dàng gì, em hào phòng một
lần đi, trả cô ấy nhiều tiền một chút” Cẩn thận nghe ra, có thể nhận ra
trong đó một tia thản nhiên đùa cợt.
Hồ tiểu thư lập tức cười
càng thêm sáng lạn “Em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà nhất thời trên người
không có nhiều tiền”, thân thiết kéo tay Hứa Đồng, vỗ vỗ nói “cô đợi
thêm một chút, tôi đi lấy thêm cho cô”
Hồ tiểu thư đi vào bên trong, Hứa Đồng làm bộ chân tay luống cuống, nhu thuần ngượng ngùng đối với người đàn ông cười một chút.
Người đàn ông nhấp môi đối với cô khẽ gật đầu, xem như đáp lại. Đột nhiên lại hỏi: “phụ nữ làm công việc như vậy, chịu nổi sao?”
Hứa Đồng làm bộ dạng cười khổ đáp lại “Đã trở thành thói quen, mỗi người
trong cuộc sống đều có khó khăn riêng, ai cũng thế, đâu phải ai cũng có
thể chọn được mình làm cái gì, không muốn làm cái gì đâu?, không phải
phật nói: tu hành là nhẫn nhục chịu đựng, nếu suy nghĩ như vậy, bất luận làm cái gì, có khổ hãy không cũng liền cảm thấy mình không hề chịu
thiệt thòi”
Người đàn ông quả nhiên giống như bị câu trả lời của cô đả động, sắc mặt mỉm cười.
Tia mỉa mai trên mặt hắn lập tức biến mất.
Hắn đột nhiên tươi cười nhưng lại có loại lạnh băng đằng sau cảm giác chói mắt kia.
Hứa Đồng không khỏi thầm oán: “nếu hồng nhan là họa thủy thì mĩ nam là yêu
nghiệt, người đàn ông này cười rộ lên, ai dám nói rằng hắn không đẹp
trai đến mức làm cho người ta hận không thể gỡ bỏ tất cả phòng bị”
Người đàn ông mỉm cười với Hứa Đồng nói: “cố lên!”
Hứa Đồng dùng ánh mắt cảm động nhìn hắn, giống như nói cám ơn.
Không đợi ai lên tiếng nữa, Hồ tiểu thư đã lấy xong tiền đi ra. Cô ta thân
thiện đem tiền nhét vào tay Hứa Đồng nói “cô vất vả rồi”
Hứa Đồng căng thắng, thần sắc ẩn nhẫn. Thoạt nhìn như vậy dường như là bị ai làm đau, cố tình nhịn đau mà không dám nói.
Đưa lưng về phía sô fa nơi Hồ tiểu thư không nhìn đến, chỉ một hớp mắt,
người đàn ông sắc mặt hơi đổi, đáy mắt hiện lên tia chán ghét. Giống như đế vương ở trong hoàng cung, gặp được vương phi kiêu ngạo của hắn đang
trăm phương ngàn kế đi bắt nạt một tiểu cung nữ vậy.
Hứa Đồng một bộ sợ hãi đáng thương rút tay ra, đi lên hai bước, xoay người cảm ơn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghết sô fa. Nhưng miệng tuy nói cảm
ơn, trong lòng lại không chút thiện ý: cho ngươi giảm thọ đi, cư nhiên
bà cô nhà ngươi lại phải xoay đầu hành lễ.
Người đàn ông nhìn cô đàm đạm cười: “tôi cũng không làm cái gì, không cần cảm ơn”
Hứa Đồng đối hắn nhoẻn miệng cười.
“Không! Tiên sinh! ngài cho tôi tôn trọng! Cảm ơn ngài!”
Khoảnh khắc cô cười, hắn nheo mắt lại.
Năm đó vì làm cho mẹ yên tâm mà đi, cô tự hứa với chính mình học làm thục
nữ, không thể giống cô em gái ăn nói thô lỗ. Vì thế một khoảng thời
gian, cô mỗi ngày cắn chiếc đũa ở trước gương khổ luyện mỉm cười.
Khóe miệng da phá, lợi sưng, hai má toan đau. Tuy rằng vất vả, nhưng thấy đáng giá, vì đổi lấy mẹ vui mừng
Mẹ nói: “Con ngoan, cười như thế thật tốt, làm cho người khác trước mắt
sáng ngời, về sau cứ cười như vậy, đừng giống mấy đứa con trai hi hi ha
ha”. Mẹ còn dạy cho cô, con gái đẹp nhất, trong lúc tươi cười đừng quên
hàm chứa một tia ưu thương, nó xinh đẹp mà thần bí, làm người ta vướng
bận, không thể quên.
Không lâu về sau, mẹ qua đời. Từ nay về sau, nụ cười của cô liền mãi mãi chứa một tia thản nhiên ưu thương.
●︶︶●
Đi tới cửa, Hồ tiểu thư rốt cục mặt lại biến sắc. Cô ta nhìn Hứa
Đồng,giọng lạnh như băng: “Ghét nhất cái loại người nghèo luôn làm bộ
đáng thương xin tiền, luôn ở trước mắt đàn ông giả tạo tìm kiếm đồng
tình”
Hứa Đồng ánh mắt lạnh lùng, một tia sáng chợt lóe. Cô xem
Hồ tiểu thư, lạnh run nói: “Thực xin lỗi Hồ tiểu thư, cô thật sự hiểu
lầm tôi rồi, tôi không cố ý dụ dỗ chồng cô, tôi chỉ muốn cảm ơn thôi,
xin cô tin tưởng tôi” Âm lượng không lớn không nhỏ, đủ làm cho người đàn ông trong kia nghe được. Âm sắc nơm nớp lo sợ, giống như đang bị ai uy
hiếp, đang sợ hãi không thôi.
Hồ tiểu thư quay đầu nhìn về phía
phòng khách, thần sắc kinh hoàng. Lại quay đầu nhìn Hứa Đồng, oán hận
cắn răng nói: “Câm miệng cho tôi! Đi mau”
Hứa Đồng vẫn như cũ làm bộ nhát gan một bên rời khỏi cửa một bên vẫn khóc: “Thực xin lỗi Hồ
tiểu thư, thực sự xin lỗi, tôi không có dụ dỗ chồng cô, xin cô tin tưởng tôi”
Cô làm bộ dạng nghèo khổ yếu đuối bị tình nhân âm thầm hãm
hại, suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn, phấn khích. Mặc cho ai nghe thấy
hoặc nhìn thấy một màn này đều đồng tình với cô gái kia thoạt nhìn khờ
khạo, thanh thuần, đi khiển trách cái người kia keo kiệt độc ác.
Cửa phòng đóng lại, Hứa Đồng nhìn rõ Hồ tiểu thư kia, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi hột.
Cô khẽ cười, tâm tình sung sướng vô cùng.
Muốn cùng Hứa Đồng này đấu, cũng không phải là chuyện dễ dàng, chơi không tốt, sẽ bị cô sách cốt lột da.
Trông cậy vào cô một chút giàu lòng nhân ái hạ thủ lưu tình? Không có khả năng!
Này nọ thương hại gì đó, cô chưa bao giờ mang ở trên người
Sinh tồn là khôn sống mống chết, bị thương hại bất quả chẳng qua sẽ có ngày bị vất bỏ mà thôi.
Con người sống nên chọn làm người mạnh mẽ. Sự thương hại đối với kẻ yếu đuối là an ủi, nhưng đối với kẻ mạnh mẽ là một sỉ nhục.
Mà để cho đối thủ tôn trọng, cô sẽ đem đối phương cũng như mình đối xử
bình đẳng, làm sao có thể dùng sự thương hại của mình đi nhục nhã bọn
họ?
Nên, tốt nhất người nào muốn đắc tội với cô nên là người có bản lĩnh thật sự, nếu không, sẽ bị thảm bại rất khó coi.