Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!

Chương 42: Chương 42: Phẫn nộ






Bàng Mông nhìn Hứa Đồng, thật lâu sau hỏi, “Tiểu Đồng, chúng ta ... có thể bắt đầu lại không?”

Tuy rằng trong lòng đã đoán được, khả năng cực kì nhỏ, cũng không phải không nhận thấy, vừa rồi trong lúc hôn kia, cô một tia xúc động cũng không có, nhưng anh không nghĩ như vậy lặng lẽ buông tay, chẳng sợ biết rõ sẽ bị cự tuyệt nhưng cũng muốn toàn tâm thử cố gắng đến cùng.

Hứa Đồng nhẹ nhàng thở dài, “Bàng Mông”, kêu tên anh, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng, “Qua rồi chính là qua rồi, chúng ta không thể bắt đầu, ai cũng không thể trở lại giống như trước. Vài năm qua đi, mọi thứ đã thay đổi, chúng ta cũng đã thay đổi. Có lẽ ...” Cô nhẹ nhàng nhíu mày, có chút đăm chiêu, “Nên chấp nhận những gì đã qua, nhiều năm không gặp, thề non hẹn biển sớm đã tan biến không còn dấu vết. Mọi người đều thay đổi, cái không thể thay đổi không phải chính là hiện tại sao?”

Nghe xong, sắc mặt Bàng Mông đã trở nên tái nhợt.

“Thực ra đã sớm đoán được câu trả lời như vậy, nhưng vẫn không có ý định từ bỏ, trong lòng vẫn còn một tia ảo tưởng, ảo tường còn một khoảnh khắc nào đó, em sẽ nguyện ý cùng anh trở lại như trước, một lần nữa bắt đầu.” Anh mỉm cười, nụ cười còn đọng trên môi nhưng lại vô cùng đau đớn. “Hiện tại, rốt cuộc đã có thể hoàn toàn hết hi vọng. Nhưng không phải là một loại giải thoát. Hứa Đồng”, anh bỗng nhiên gọi tên cô, “Thực ra đã sớm cảm giác được, tình cảm của em đã không còn như trước, nhưng lại không muốn thừa nhận, vì thế tự lừa mình dối người. Nhưng về sau sẽ không, ha ha, bởi vì cố chấp như thế nào đi nữa cũng đã không còn khả năng.” Anh buồn bã cười khổ, giọng chua xót.

Hứa Đồng trầm mặc không nói. Không phải cô không nhận ra đau đớn trong mắt anh, nhưng cô đã từng đau gấp ngàn vạn lần như vậy, cũng có thể chính mình kiên cường đứng lên? Lúc này an ủi anh, ngược lại càng làm anh không thể quyết đoán mà buông tay.

Bàng Mông đi đến bên ghế dựa, lấy áo khoác, chưa kịp mặc bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Đồng, phân vân một lúc, rốt cuộc vẫn nói: “Hứa Đồng, Cố Thần anh ta ... đã đính hôn cùng Chương Thực Đồng!”

Cứ ấp úng mãi, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.

Hứa Đồng kinh ngạc, “em biết, báo chí đăng nhiều như vậy, không nhìn thấy mới là lạ. Anh là cảm thấy, muốn đối với việc Chương Thực Đồng làm năm đó đem trả lại, đem vị hôn phu của cô ta đoạt lấy, làm cho cô ta bị người đời đàm tiếu vì bị chồng ruồng bỏ? A! Nghĩ nhiều quá rồi, em không có nhàn rỗi đến mức như vậy, hai người xấu xa đó, cột vào với nhau cũng là vì dân trừ hại rồi, làm sao còn cần em ra tay?”

Bàng Mông khẽ nhíu mày, có chút đăm chiêu, những lời này Hứa Đồng nói cũng không làm anh tin tưởng.

Theo như tính cách của cô ấy, chuyện này chính là muốn dùng kế gậy ông đập lưng ông trả thù mới đúng.

Đi làm hỏng mọi việc, sau lại cười thầm phủi tay chạy lấy người, sự việc không phải như vậy sao?

Nhưng cô ấy lại nói, cũng không nhàn rỗi đến mức như vậy, Bàng Mông trong lòng lại thấy đau đớn. Dù khống muốn quan tâm, nhưng kì thật trong lòng lại rất để ý. Chính cô cũng không nhận thấy được, đường hoàng giải thích như thế có bao nhiêu gượng ép, có bao nhiêu không phù hợp cá tính của mình.

Cười buồn, anh hỏi: “Chúng ta về sau vẫn có thể là bạn bè chứ?”

Nhớ rõ ngày trước, ngay cả làm bạn với anh cũng không muốn.

Hứa Đồng nhẹ nhàng cười, gập đầu đồng ý: “Tất nhiên!”

Bàng Mông nhắm mắt lại.

Tất nhiên.

Giờ phút này anh thực sự đã không thể hi vọng gì hơn nữa.

●︶3︶●

Đã từng với anh làm bạn cũng không thể, nay lại là “Tất nhiên!”

Đã không còn hận anh, nhưng anh lại cảm thấy đau lòng mất mát.

Giờ phút này, anh muốn nghe, thức ra là câu “Không thể là bạn bè”. Nói như vậy không phải là trong lòng còn chút bóng dáng của anh sao? Cho dù bóng dáng kia đến tột cùng chỉ vì oán hận.

Nhưng bây giờ, ngay cả oán hận đối với anh cô cũng bỏ qua, chỉ sợ là đã đem anh hoàn toàn buông ra.

Kì thật có thể bị người khác oán hận cũng là một loại hạnh phúc – bởi không yêu làm sao có hận?

Giờ đây, trong lòng anh chỉ còn lại bất đắc dĩ cũng đau thương. Cuối cùng cũng hiểu được, trong tình yêu không có chỗ cho do dự, những thứ dù chỉ là thoáng qua thôi cũng không thể nào đem trở về. Những gì đã qua, chính là đã qua.

●︶3︶●

Đưa tay vuốt lại tóc, Bàng Mông nhìn về phía Hứa Đồng, cười, “Trước đây anh đã quyết định, nếu còn có thể bắt đầu lại, anh sẽ ở A thì dù thế nào cũng không rời đi. Nếu không thể, liền tiếp tục xuất ngoại tu nghiệp.”

Hứa Đồng giương mắt, “Như vậy, sau này anh muốn xuất ngoại?”

Bàng Mông gật đầu, “Ừ. Hi vọng lần này, có thể điều chỉnh bản thân, hoàn toàn buông tay.”

Nhìn dáng anh cô dơn, trong lòng Hứa Đồng cũng cảm thấy rầu rĩ.

Thời gian đã vội vàng trôi qua, dù cho ai đã từng đau khổ, ai đã từng hối hận, ai cũng cúng không phải là người chiến thắng. Ai mà không già đi? Không ai có thể từ thời gian đoạt lại những giây phút quý giá đã qua.

Bây giờ, trong lòng dường như đã nhận ra.

“Chúng ta đều buông tay đi, quý trọng hiện tại! Bàng Mông, chúc may mắn!”

●︶3︶●

Không kịp lưu lại cho nhau những thương cảm, di động Hứa Đồng đột nhiên vang lên.

Nhận điện, đơn giản nói một hai câu rồi tắt máy.

Quay đầu nhìn Bàng Mông tạm biệt: “Thấy giáo của mẹ em kêu lên tìm ông ấy. Bàng Mông, bảo trọng!”

Xoay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng, không lưu luyến.

Dù khó có thể dứt bỏ, nhưng cũng có thời khắc nhất định phải buông tay.

●︶3︶●

Cả buổi tối, Hứa Đồng ngẩn ngơ không nói.

Đường Hưng Bang thấy nhất định có chuyện gì, vì thế hỏi: “Tiểu Đồng, có chuyện gì không vui sao?”

Hứa Đồng miễn cưỡng cười, lắc đầu, “không có gì, chú không cần lo lắng”. Thở dài xong, lại nói, “Hôm nay cháu gặp ông Kiều, nói chuyện rất vui vẻ, nhưng ông đột nhiên hỏi, có muốn dựng lại mộ cho mẹ không. Cháu cảm thấy rất kì lạ, đương nhiên là không muốn, ở lưng chừng núi đó chính là nơi mẹ chọn, ở kia có thể nhìn thẳng ra đó. Ông Kiều lại nói, có thể hỗ trợ đem mộ của mẹ cháu đến một nơi tốt hơn. Cháu cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi ông làm thế nào hỗ trợ, chỗ đó tốt như thế nào, kết quả ông ấy liền nói ra, kì thật là Chương Khang Năm muốn chuyển mộ của mẹ cháu!”

Nói đến đây, giọng Hứa Đồng bỗng trở nên tức giận, “Thật là buồn cười! Ông ta dựa vào cái gì muốn động vào mộ mẹ cháu! Ông ta có tư cách gì! So với nơi này phong thủy tốt hơn? Thật lạ! Lúc người còn sống bị ông ta cô phụ, qua đời nhiều năm sau mới muốn làm chút gì đó, không phải là đã quá muộn sao? Huống hồ còn muốn làm chuyện thế này, ông ta làm sao biết được mẹ cháu có hay không thích cái nơi ông ta chọn? Có tiền liền nghĩ người khác cũng bị hơi tiền chi phối sao, thực buồn cười!”

Đường Hưng Bang nhẹ vỗ bả vai Hứa Đồng, trấn an “tỉnh táo lại đã, nếu không thích thì trực tiếp từ chối bọn họ cũng được, đừng làm chính mình tức giận thành bộ dạng này thật không đáng.”

Hứa Đồng chậm rãi an tĩnh lại.

Đúng, chính mình không cần vì những người như vậy mà nổi giận.

Quyết định không để ý đến việc này nữa. Nhưng khi đã muốn đem chuyện này quên đi, buổi tối ba hôm sau ngồi ở trong nhà, vui vẻ đợi những người khác đến chơi, đợi bọn họ nâng chén cùng say vô tình nhặt được trên bàn tờ báo buổi sáng, tầm mắt lướt qua mặt bào, thấy rõ một mẩu tin tức, tức giận trong lòng lại ngùn ngụt dâng lên.

Hai mắt Hứa Đồng gắt gao nhìn thẳng tờ báo, đọc nội dung trên kia: “... Cố - Chương hai xí nghiệp lần đầu bắt tay hợp tác, chuẩn bị liên hiệp khai phá lưng chừng núi, kế hoạch trong hai năm đem nơi đó trở thành khu vui chơi lớn nhất A thị. Tổng giám đốc tập đoàn Chương thị Chương Khang Năm, muốn kiến thiết khu vui chơi này là bởi lời hứa với con gái, Chương Thực Đồng, nay trước khi con gái kết hôn liền thực hiện lời hứa trước kia, cũng dùng sự kiện này làm của hồi môn cho ái nữ, hi vọng về sau có thể vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc. Lần này dự án xây dựng khu vui chơi có một ý nghĩa quan trọng, không chỉ là tình cảm của cha dành cho con gái, cũng là của chủ tịch tập đoàn Cố thị dành cho vợ tương lai của mình. Chương tiểu thư thật may mắn, hạnh phúc. Hôm nay đúng là sinh nhật của Chương tiểu thư, nhân ngày này, Chương tổng quyết định tại tư gia tổ chức tiệc tối long trọng. Trong buổi tiệc đó không chỉ có vị hôn phu của Chương tiểu thư xuất hiện, các nhân vật nổi tiếng trong giới cũng sẽ tề tựu đông đủ, cùng nâng chén chúc mừng Chương tiểu thư sinh nhật hạnh phúc...”

●︶3︶●

Hứa Đồng đem tờ báo hung hăng ném trên mặt đất.

Tức giận đến cực điểm, biểu tình trên mặt dường như biến dạng, hai tay gắt gao nắm thành quyền..

Thì ra Chương Khang Năm muốn dời mộ của mẹ, không phải cái gì gọi là muốn đưa đến một nơi phong thủy tốt hơn để yên nghỉ, mà là vì muốn xây dựng khu vui chơi cho con gái yêu của ông ta!

Ông ta có hay không nghĩ đến, bởi vì xây dựng khu vui chơi cho con gái ông ta, đã xúc phạm tới một người con khác của ông ta?

Hứa Đồng đập mạnh lên bàn, tay đau đến run lên, cũng không thể giảm đi sự tức giận.

Thật sự, trong khoảnh khắc nào đó đã tin tưởng người gọi là cha kia muốn bù đắp lại cho mẹ cô. Ai ngờ chân tướng sự việc thực ra là như thế này.

Còn có, Cố Thần!

Trong đầu hiện lên tên hắn, Hứa Đồng hận, nheo mắt lại.

Hắn cùng Chương Khang Năm khởi công dự án này đúng không?

Không biết hắn có biết được, hắn khởi công dự án đó, trên mảnh đất kia, có mộ của mẹ cô?

Tiệc sinh nhật phải không?

Ở đây, lúc cô tức giận, nhưng người đó, nhưng người vừa dày vò vừa làm đau người khác đó, lại đang vui vẻ tổ chức tiệc tùng phải không?

Bất chấp đêm nay trong nhà có bao nhiêu người đến, bất chấp khi bọn họ đến mình không có nhà sẽ như thế nào sốt ruột, cũng không muốn nhắn lại cho mọi người không cần chờ mình, lúc này, trong lòng Hứa Đồng chỉ còn phẫn uất cùng hận thù, rột cuộc bất chấp chuyện gì xảy ra.

Liền lao ra ngoài, nhà họ Chương phải không? Tiệc sinh nhật phải không? Vui vẻ đêm nay phải không?

Được rồi, vậy làm cho người ta một đêm khó quên đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.