Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 138: Chương 138: AI làm mất mặt




**********

Cô khẽ nghiêng đầu, thể là nụ hôn của anh đáp xuống vành tai cô: "Tôi không muốn làm, tôi vẫn chưa bình phục nên không muốn phải nhập viện lần nữa."

Cô tạt một gáo nước lạnh vào anh. Lăng Diệu đứng trước mặt cô rồi ôm lấy cô thật chặt: "Xin lỗi, tối hôm ấy là anh không tốt."

"Ừ, tôi chấp nhận." Thế nhưng không có nghĩa là cô tha thử.

sức nhẫn nại của Lăng Diệu có tốt đến cỡ nào cũng triệt để bị mất sạch, nói chi anh vốn không có tính kiên nhẫn.

Lời nói lạnh lùng cay nghiệt của cô khiến lòng anh đau đớn nhưng anh đã có lỗi với cô, không nỡ rời xa cô thì còn có cách nào nữa đây?

Lăng Diệu thấy Lê Hân Dư kháng cự mình đến vậy, anh đi sang phòng ngủ cho khách với sắc mặt nặng nề, cả đêm không trở lại.

Lê Hân Dư cũng mặc kệ anh, thể là anh tự nghẹn lấy cơn tức ấy mà ngủ cả đêmphòng cho khách.

Một đêm qua đi, nỗi buồn bực của anh cũng tan biến. Khi Lăng Diệu chuẩn bị hạ mình củi đầu với cô thì bất ngờ sáng hôm sau thức dậy đã không còn thấy bỏng dáng của Lê Hân Dư.

Lồng ngực anh bốc lên từng cơn giận nhưng lại không thể nổi nóng với cô.

Dù sao cũng là anh đáng đời.

"Hướng Lập Hiên có ở đây không?"

“Xin lỗi, chủ tịch Hưởng không gặp khách, nếu không có hẹn trước thì không thể vào trong a.”

Lê Hân Dư ngẩn người: "Vậy tôi nên đợi anh ấy ở đâu đây?"

"Việc này thì cô cần hẹn trước thì chủng tôi mới có thể xác nhận địa điểm cho cô a." Lễ tân từ chối cô với thái độ đúng mực."Ý của tôi là nếu anh ấy đi ra thì sẽ đi đường nào? Tôi có thể tự mình đợi.”

"Xin lỗi ạ, đây là chuyện của ông chủ, tôi cũng không rõ."

Lê Hân Dư hít sâu một hơi rồi lại từ từ thở ra.

Lễ tân ở công ty của Hướng Lập Hiên khó đối phó hơn ở Lăng Thị nhiều. Cô cầm điện thoại lên thử gọi một cuộc cho anh ta nhưng vẫn luôn hiển thị trạng thái tát máy.

Chỉ mới sáng sớm mà đã tắt điện thoại ư? Hướng Lập Hiên không muốn gặp cô nên đã liệt cô vào danh sách đen hay thật sự đang bận?

Cho dù anh ta có liệt cô vào danh sách đen thì cũng phải trả lại dây chuyền cho cô trước chứ, sợi dây chuyền đó là chút ấm áp còn sót lại của cô.

Mỗi ngày ở bệnh viện hết ăn rồi lại ngủ, cô cũng nhớ ra là hôm đó đi tắm có tháo dây chuyền ra một lần, chắc hẳn là đã bỏ quên ở bên bồn tắm trong nhà vệsinh.

Cô không hỏi được câu nào hữu dụng từ lễ tân, hết cách rồi đành phải trở về trước.

Kết quả, cô vừa xoay người lại thì bất ngờ nhìn thấy Lê Ngưng.

Cô có ấn tượng rất tốt với Lê Ngưng, cô ấy là một cô gái vừa cởi mở vừa lương thiện.

Nhưng Lê Ngưng không nhìn thấy cô. Cô ấy mang một chiếc ba lô nhỏ, tay cầm thật chặt bộ hồ sơ với vẻ mặt buồn bã.

Trông có vẻ như đến để phỏng vấn xin việc nhưng lại thất bại.

Lễ tân cười khẩy một tiếng, mấy chuyện như phỏng vấn xin việc thất bại, cô ta đã gặp nhiều rồi. Công ty của nhà họ Hướng không phải dễ dàng gì, những nhân viên có thể vào đây đều là được chất lọc kỹ càng, phỏng vấn không đậu mới là bình thường, được đến phỏng vấn đã là vinh hạnh lắm rồi, nhưng đâyvẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy có người khóc lóc đi ra.

Lễ tân gọi bảo vệ đuổi Lê Ngưng đi để tránh cho bản mặt thảm thương này làm ảnh hưởng đến hình hướng công ty.

Lê Ngưng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị bảo vệ đẩy ra ngoài.

"Dừng tay!" Lê Hân Dư nhíu mày, ngăn cản bảo vệ: “Thả cô ấy ra."

"Cô ta làm ảnh hưởng hình tượng công ty, chúng tôi phải đuổi cô ta ra ngoài."

"Một người đến phỏng vấn xin việc mà bị nhân viên chính thức đuổi ra ngoài, vậy rốt cuộc là ai đang làm ảnh hưởng đến hình tượng của công ty đây?” Lê Hân Dư nói chuyện hùng hồn: "Thả tay, chúng tôi biết tự đi ra.”

Bảo vệ bị cô nói đến đỏ mặt tía tai, bèn thả Lê Ngưng ra.

Lê Hân Dư kéo tay Lê Ngưng rồi ngẩng cao đầu rảo bước ra ngoài.Lê Ngưng khụt khịt mũi, dằn hết biểu cảm buồn tủi vào trong, chỉ để lại sự mừng rỡ: “Lăng phu nhân! Khéo quá, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Cô ấy rất quý Lê Hân Dư, luôn cảm thấy cô là một người rất đỗi dịu dàng.

"Gọi tôi Hân Dư là được." Lê Hân Dư cười cười: "Thế nhưng đúng là trùng hợp thật, có lẽ là duyên phận chăng? Cô xem đi, chúng ta đều là họ Lê, không chừng mấy trăm năm trước là người chung một nhà, vận mệnh đang chỉ dẫn chúng ta gặp nhau đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.