Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 122: Chương 122: Bản thân cô không rõ sao?




Hạ thể của Lê Hân Dư bị rách, trước khi hoàn toàn hồi phục thì không thể làm chuyện chăn gối nữa. Cộng thêm việc cô còn đang bị sốt cao, tình hình khá gay go.

Y tá lấy ống tiêm cắm vào cánh tay của cô, lấy ra một ít máu.

“Lấy máu làm gì vậy?”

Vừa quay đầu lại đã thấy Lăng Diệu sa sầm mặt đứng ở đó, cô y tá trẻ hoảng hốt trả lời: “Phu nhân đã sốt đến bốn mươi độ rồi, cộng thêm âm đ*o bị rách... sốt cao sẽ dẫn đến lây nhiễm, chúng tôi phải làm xét nghiệm máu cho phu nhân.”

Lăng Diệu khoát tay bảo y tá đi.

Anh đứng bên cạnh giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không ngờ trong lòng lại nhói đau từng hồi.

Lúc đầu anh giữ cô bên cạnh chỉ là để trừng phạt người phụ nữ này.

Nhưng bắt đầu từ lúc nào đó, anh bắtđầu để ý đến nhất cử nhất động của cô, để ý đến tâm tình của cô...

Anh tưởng rằng mình có thể cầm lên được bỏ xuống được, nhưng cho dù cô đã lên giường với Giang Dật Hàn, anh phát hiện mình vẫn không thể buông tay để cô đi.

Anh không làm được.

Lăng Diệu ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Cho dù biết em và Giang Dật Hàn từng có quan hệ với nhau, anh vẫn không muốn từ bỏ em.” Anh nói nhỏ: “Lê Hân Dư, rốt cuộc trên người em có ma lực gì mà khiến anh lún sâu không thể thoát ra được như vậy.”

Người phụ nữ trên giường nằm yên tĩnh, hai mắt nhắm chặt.

Cho dù là đang nằm mơ, lông mày của cô cũng nhíu chặt lại.

“Lê Hân Dư, lần này chúng ta hãy bỏ qua như vậy đi.” Chuyện lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa.Anh sẽ giữ cô bên cạnh, theo dõi thật sát sao, ngoài bản thân anh ra, bất cứ gã đàn ông nào cũng không thể đến gần cô nữa.

Cô sẽ chỉ thuộc về một mình anh thôi.

Lỗi của cô, anh có thể tha thứ, nhưng Giang Dật Hàn từng đụng vào cô, anh không thể nào phớt lờ được.

Nhà họ Giang cũng nên trả giá một chút rồi.

Lê Hân Dư hôn mê một ngày một đêm.

Khi cô tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Trong phòng bệnh có hai người hộ lý, nói là chủ tịch Lăng đặc biệt chọn đến chăm sóc cho cô.

Nhưng Lăng Diệu mãi vẫn không xuất hiện. Cô nhếch khóe miệng lên cười khẩy một cái, nghĩ chắc lần này Lăng Diệu đã chơi đủ rồi chứ. Chuyện xảy ratrên xe, đổi lại là ai cũng không thể chịu được nỗi nhục như vậy.

Sự không cam lòng của anh ta, cơn phẫn nộ của anh ta, tối hôm đó đã hoàn toàn trút hết ra ngoài rồi chứ?

Tiếp theo sẽ như thế nào đây?

Cho là mình không chung thủy, ly hôn? Hoặc là tiếp tục giữ cô lại, giày vò cô.

Lê Hân Dư nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Đang là giữa thu, lá trên cây đổi màu vàng, rơi rụng lả tả. Lê Hân Dư cảm thấy hiện giờ mình giống như những cái cây này, đã dần dần đến lúc xơ xác, mục rông

Hộ lý thấy cô tỉnh lại liền rót một ly nước đặt ở đầu giường, sau đó ra ngoài gọi bác sĩ.

Bác sĩ kiểm tra một lượt, nói là đã giảm sốt nhưng vẫn chưa hết hoàn toàn, phải chăm sóc kỹ lưỡng, đợi khi hoàn toàn hết sốt sẽ đỡ hơn.Lê Hân Dư cũng không có phản ứng gì, để mặc cho những người đó làm việc.

Bởi vì đây là phòng bệnh VIP đặc biệt, cứ cách nửa tiếng là sẽ có y tá đến kiểm tra phòng, đề phòng bất trắc.

Ánh mắt cô y tá nhìn cô hơi kỳ lạ.

Hai lần trước cô không dám xác định, sau vài lần thì cô mới rõ ánh mắt họ nhìn mình là khinh thường và chán ghét.

Cô đã quá quen với kiểu ánh mắt này, lúc trước bị đám phóng viên bao vây, đám người đó cũng đều có ánh mắt kiểu này.

Cô chống cánh tay ngồi dậy, hỏi cô y tá đến thay thuốc cho mình: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lần đầu tiên nói chuyện, cổ họng của cô khàn đặc.

Cô y tá ngạc nhìn cô một cái: “Chuyện cô tự làm, bản thân cô còn không rõ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.