**********
"Bảy giờ bỗng nhiên em cảm thấy chúng ta nên cảm ơn mẹ. Nếu không phải bà kịp thời ngăn cản, có lẽ bây giờ trong bụng em đã có một sinh mạng nhỏ rồi. Như vậy e rằng chúng ta thật sự sẽ không buông bỏ được."
Cô bằng nhiên cười khẽ, nhưng nụ cười của cô lại mờ mịt, không chân thực.
Lăng Diệu âm trầm nhìn chăm chăm khuôn mặt cô: “Em muốn buông bỏ cái gì? Bỏ anh hay bỏ cuộc hôn nhân này?”
“Em vẫn chưa nghĩ xong, nhưng em biết em cần phải bình tĩnh một thời gian." Cô cần phải bình tĩnh một chút, Lăng Diệu đã lừa gạt cô quá nhiều chuyện nên bây giờ trong lòng cô đang rối như tơ vò,
Lê Hân Dư quấn chặn, đang lục lại tìm kiếm gì đó trong ngăn tủ đầu giường.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện của bà Trần, bọn họ đã không cho phép ai vào phòng riêng nữa, mọi thứ trong phòng đều là do cô tự dọn dẹp.
Thuốc vẫn còn trong tủ đầu giường.
Cô lấy lọ thuốc ra, đổ hai viên thuốc vào trong lòng bàn tay.
Lê Hân Dư liếc nhìn những viên thuốc màu trắng lạnh lẽo này, vừa mở miệng định nuốt xuống nhưng lại bị Lăng Diệu hất cả lọ thuốc xuống đất.
“Lê Hân Dư, chỉ vì nghe mấy câu nói của Giang Nhiên Nhiên mà em đã kết án tử hình anh như vậy sao?” Lăng Diệu giận quá hóa cười: "Khoảng thời gian chúng ta sống chung với nhau, chẳng lẽ em không cảm nhận được anh đối xử với em là thật lòng hay giả dối sao? Chỉ vì một hai câu nói của người khác mà em đã dao động sao?
"Lê Hân Dư, em đã từng nói em yêu anh đấy, tình yêu của em chỉ nông can the sao?"
Cô tức giận bật cười, tình yêu của cô nông cạn sao?
Vậy tình yêu của anh là gì? Là lừa dối sao?
Vẻ mặt của Lê Hân Dư lạnh lùng đến đáng sợ: "Anh nói cho em nghe, những lời nói đó của Giang Nhiên Nhiên đều là giả hết. Anh không biết trước mọi chuyện, càng không lợi dụng cô ấy để trói buộc tương lai của Giang Dật Hàn, anh càng không cố ý giấu giếm em mọi chuyện.”
“Nói đi, anh có thể nói lời trái với lương tâm của mình không?"
Lăng Diệu nhìn cô chăm chăm. Không sai, anh biết hết mọi chuyện, là anh cố ý gạt có.
Nhưng anh không cảm thấy như vậy sẽ có ảnh hưởng gì.
Chỉ cần cô yêu anh thì đó chính là cuộc sống của hai người bọn họ, hoàn toàn không liên quan đến người khác: "Em sống dưới sự che chở của anh, không lo lắng những chuyện khác, lẽ nào như vậy không tốt sao?”
“Như vậy giống như một món đồ chơi chứ không giống một con người. Lông mi của Lê Hân Dư khẽ chớp: “Anh còn nhớ anh đã tức giận đến cỡ nào khi tưởng em lén uống thuốc tránh thai không? Những chuyện mà anh che giấu em còn nghiêm trọng gấp trăm ngàn lần việc em uống thuốc tránh thai, vậy anh có nghĩ tới cảm nhận của em không?" Lăng Diệu trầm lặng nhìn cô chăm chăm
Có cũng lắng lặng nhìn anh: "Anh biết hết mọi thứ nhưng lại không nói gì với em. Anh đã nói sẽ dành cho em đủ sự tôn trọng nhưng anh lại kiểm soát cuộc đời em.”
Thậm chí, anh thật sự yêu cô sao?
Cô cũng bắt đầu hoài nghi.
Từ trước tới nay cô cũng chưa từng suy nghĩ kỹ về việc tại sao anh lại biết chuyện ba năm trước. Cô cho rằng Lăng Diệu bỗng nhiên động lòng với cô, nhưng lại không dám bước qua ngưỡng cửa kia cho nên mới đi điều tra cô.
Không ngờ Giang Dật Hàn đã dẫn dắt anh phát hiện ra mọi chuyện.
Chính bởi vì Giang Dật Hàn rút lui, anh mới bằng nhiên đối xử tốt với cô, sau đó tiến về phía cô thêm một bước.
Cho đến sau này khi Lê Nhã Trí nói về đoạn video kia, cô còn cho rằng Lăng Diệu chỉ giấu cô mỗi chuyện này.
Bởi vì sợ cô suy nghĩ nhiều nên anh mới không nói.
Cô đã từng hết lần này đến lần khác tự nhủ với lòng mình, đó là anh quan tâm cô, bảo vệ cô.
Nhưng cô không ngờ Lăng Diệu giấu có chuyện này là vì Giang Dật Hàn đã gánh hết mọi việc một mình.
Mãi vẫn không điều tra được kẻ thủ ác sau lưng ghi lại video này, cô còn tưởng người đó làm việc quả bí mật, nhưng hóa ra Lăng Diệu đã biết hết mọi thứ, chỉ là anh không muốn nói cho cô biết mà thôi.