Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 72: Chương 72: Có chút rung đồng




Hơi thở ẩm nồng phả lên gương mặt cô, anh nhẹ nhàng chất vấn: “Bị thương sao không nói với tôi?”

Rõ ràng đã tỉnh được mấy hôm rồi. Cô chỉ bị thương ở chân chứ tay không làm sao, miệng càng không bị câm, tại sao lại không chủ động nói với anh một tiếng: “Tôi là chồng của em, Lê Hân Dư, em bị thương nặng như vậy tại sao lại không nói với tôi?”

Nếu như không phải vì mẹ anh nói với anh thì e rằng phải nửa tháng sau anh mới biết cô bị tai nạn xe.

Người phụ này nghĩ rằng mình không quan trọng hay nghĩ rằng anh không quan trọng?

Trong lòng anh vô cùng khó chịu nhưng cũng không biết ném cục tức này đi đầu.

Trời mới biết, khi mẹ anh nói cô bị ngất, trong lòng anh lo lắng đến nỗi không iểm soát được bản thân mình. Không ngờ răng, một cuộc hôn nhân có sắp đặt trước, một người không yêu vợ của mình, nhưng cô lại chiếm vị trí lớn như vậy trong lòng anh.

Mẹ anh thêm mắm dặm muối nói cô sắp không qua khỏi khiến anh càng lo sợ hơn, sợ rằng mất đi cuộc hôn nhân ba năm này, mất đi người phụ nữ bên anh chưa đầy ba mươi ngày qua.

Cơ thể của hai người gần sát nhau, cô gần như có thể cảm nhận được sự chuyển động và tức giận nơi lồng ngực anh.

Anh giống như chưa được nghỉ ngơi đủ, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi, những tia máu có thể nhìn thấy rõ rệt.

Trong lòng cô chợt nghĩ, lẽ nào anh vì cô mà vội vàng về nước?

Lần đầu tiên cô cảm thấy không sợ anh, thậm chí còn muốn lấy tay xoa má anh. Nghĩ gì làm nấy, bàn tay trắng nõn yếu ớt của cô đỡ lấy má anh. Ngồi máy bay về thăm cô anh vẫn chưa kịp sửa sang gì. Một người ưa sạch sẽ gọn gàng như anh dưới cằm cũng mọc lún phún vài cọng râu. Bót đi vài phần đẹp trai nhưng lại thêm vài phần nam tính. “Tôi biết anh có một dự án lớn cần bàn nên tôi không muốn làm phiền anh, khiến anh phân tâm.” “Nói vậy là em vẫn quan tâm tới tôi?” Trong nu cười lạnh lùng của anh lộ ra hàm ý nào đó.

Cô gật đầu, thì chính là như vậy mà. Năm trên giường bệnh Lê Hân Dư cũng được nghe mẹ chồng Hách Ảnh nói, dự án lần này anh làm ở nước ngoài vô cùng quan trọng, có liên quan lớn tới việc tập đoàn Lăng thị có thể mở rộng thị trường ra nước ngoài, nâng cấp lên thành “Lăng thị quốc tế” được hay không.

Không ngờ rằng vì cô mà anh bỏ lại dự án quan trọng ấy.

Lòng người đều là da là thịt, nói không cảm động là điều không thể. “Em nghĩ em trong lòng tôi chiếm mấy phần? Nghĩ có thể khiến tôi phân tâm, em nghĩ mình chiếm vị trí quan trọng lắm đấy à.” Anh lạnh lùng hứ một tiếng.

Bộ dạng giả vờ điềm tĩnh này của anh khiến cô phì cười, nhìn anh nhẹ nhàng chất vất: “Vậy tại sao anh đột nhiên lại quay về vậy, lẽ nào, dự án mười ngày chỉ cần một nửa thời gian đã hoàn thành rồi ư?”

Bị cô đoán trúng anh bèn véo má cô, nhưng không mạnh tay, anh trêu cô: “Miệng dạo này cứng nhi.”

Lê Hân Dư nói không sai, khi mẹ gọi điện cho anh nói cô xảy ra tai nạn, anh lập tức bỏ lại công việc đang dang dở, đặt vé máy bay chuyển sớm nhất về bên cô.

Chỉ vì mấy ngay nay thời tiết không tốt, lại tốn thêm thời gian một ngày giao công việc cho trợ lý. Khi đến giờ bay anh lập tức về nước. Việc của kỳ trước anh đã đích thân làm, những việc còn lại giao cho trợ lý đi làm, như vậy giống như việc hạ một quân cờ nguy hiểm, việc có thành hay không còn chưa rõ.

Cô kéo vạt áo anh, nhẹ nhàng nói: “Hay anh nghỉ ngơi một lát đi.” Sắc mặt anh không được tốt cho lắm. Vốn chỉ có mình cô là người bệnh, giờ đây lại thành hai người.

Không ngờ cô bổng áp sát người anh, sự tức giận của anh cũng vơi đi phần nào: “Coi như em còn lương tâm

Lăng Diệu kéo chăn rồi chui vào cùng cô.

Cô kinh ngạc: “Bên kia vẫn còn một chiếc giường nữa, để tôi đi gọi y tá lấy cho anh thêm chiếc chăn nữa.” “Giường không lạnh lẽo.” Anh nâm sát cạnh cô, cánh tay rắc chắn dán vào phần eo cô.

Làm gì có chuyện giường không lạnh. Người đàn ông này đang... nhõng nhẽo sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.