**********
Lăng Diệu thót tim: “Em ra đây từ lúc nào?”.
Những lời vừa rồi anh nói với mẹ, cô ấy đã nghe được bao nhiêu?
Lê Hân Dư cười với anh: “Em vừa ra, anh sao vậy? Vẻ mặt này giống như có tật giật mình, chẳng lẽ là liên lạc với cô thư kỷ nào sau lưng em hả?” Cô dùng giọng điệu thoải mái trêu chọc. “Để em đoán xem nào, là Y Nghệ, hay là Lâm Dĩ Thuần, hay là còn có người nào mới nữa"
Lăng Diệu bước nhanh đến trước mặt cô, hồn cô một cải thật mạnh: “Chỉ có em thôi, em có muốn làm thư ký mới của anh cả đời không? Như vậy anh sẽ ở trong tầm mắt của em, nhìn xem còn có người mới nào không” “Em không muốn. "Sao lại không muốn? “Cả ngày mặt đối mặt, nhìn nhiều rồi chán nhau thì làm sao?” “Anh nói sẽ không chán, em tin không?”
Khỏe mỗi Lê Hân Dư cong lên, lòng bàn tay áp vào lồng ngực anh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn ở điểm nhạy cảm của anh: “Thời gian sẽ chứng minh cho em thấy.”
Anh bắt lấy ngón tay mềm mại đang nghịch trên ngực mình, đặt lên môi hôn một cái: “Không xem phim nữa à?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Không xem nữa, không thú vị. “Vậy thì chúng ta làm chuyện có ý nghĩa chút đi.” Sắc mặt anh tối lại, bế cô lên rồi đi vào phòng.
Hai người vừa đi vừa cởi quần áo ra, quần áo rơi vương vãi đầy đất.
Thời khắc đặt cô lên giường thì trên cơ thể hai người đều chỉ còn đồ lót.
Hai tay Lê Hân Dư ôm lấy cổ anh, hơi thở thơm ngát phả vào bên tai anh: “Lăng Diệu, em không muốn đến nhà họ Lăng, như bây giờ cũng rất tốt.”
Anh dừng lại, nhìn cô và nói: “Tại sao?" “Bỗng nhiên nghĩ thông suốt thôi, dù sao mẹ cũng hiểu làm em, em về cũng chỉ tự làm mình mất mặt.
Thật ra những lời Lằng Diệu nổi trong điện thoại, cô đều nghe thấy hết.
Đột nhiên cô không muốn hỏi thêm nữa.
Lăng Diệu đang che gió che mưa cho mình, anh không muốn để mình đối mặt, vậy thì cô cần gì phải tự rước phiền não.
Không sao cả, cứ như vậy đi...
Có lẽ, thời gian sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề.