Hướng Lập Hiên kéo thẳng Lê Ngưng vào phòng làm việc của anh ta.
Tất cả nhân viên nhìn thấy ông chủ của bọn họ kéo một người phụ nữ trở về, sợ hết hồn, thoạt nhìn còn cho rằng là Lê Hân Dư nhưng nhìn kỹ thì phát hiện không phải. Cô gái này chỉ có mấy phần giống Lê Hân Dư, nhưng khí chất thì khác nhau một trời một vực.
Lê Hân Dư ôn hòa hào phóng, cô bé này bên ngoài cởi mở tự nhiên.
Rõ ràng chênh lệch lớn như vậy nhưng sao bọn họ lại cảm thấy khá giống chứ? Xem ra do làm việc lâu quá phải đi rửa mặt cho tỉnh táo lại mới được. “Lê Ngưng! Có phải cô không có lòng tự trọng không? Rốt cuộc cô đã nói gì với Lê Hân Dư, tôi cảnh cáo cô, nếu cô lại dám ở trước mặt cô ấy nói linh tinh coi chừng tôi sẽ xé rách miệng cô đấy!”
Hướng Lập Hiên không dám thừa nhận cũng không thể thừa nhận tình cảm của anh ta.
Anh ta biết liêm sỉ, cũng biết đúng sai.
Bây giờ tình cảm của Lăng Diệu và Lê Hân Dư rất tốt, anh ta không thể đi làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của bọn họ được.
Thích Lê Hân Dư là chuyện riêng của anh ta, anh ta đã không có cách nào khống chế được suy nghĩ của bản thân, càng không cần thiết khiến người khác phiền lòng cùng anh ta. “Anh hiểu lầm rồi, tôi không hề nghĩ sẽ nói với cô ấy chuyện anh thích cô ấy!” Lê Ngưng biết nặng nhẹ, tuy cô rất không chịu nổi tâm tư này của Hướng Lập Hiên nhưng cô biết nên nói thế nào. Cô hoàn toàn không nói bất cứ lời nào không nên nói trước mặt Lê Hân Du.
Hướng Lập Hiên sa sầm mặt nhìn cô, dường như không tin tưởng lắm những gì Lê Ngưng nói.
Lê Ngưng lại giải thích: “Tôi đúng là không hề nghĩ sẽ nói những chuyện kia với Lê Hân Dư, tôi tìm cô ấy là có chuyện riêng. “Được, vậy cô nói đi, cô tìm cô ấy có chuyện gì?"
Lê Ngưng vốn muốn nói lấy tiền đập vô mặt Hướng Lập Hiên, nhưng tiền còn chưa lấy được đã bị Hướng Lập Hiên tóm được, cô ngượng nghịu một hồi mới buồn bực nói ra hai chữ: “Mượn tiền "Bây giờ cô đang ở chỗ tôi, ăn ngon uống say, cô còn thiếu tiền gì nữa chứ?” So với cuộc sống thuê phòng dưới tầng hầm, ăn uống mấy thứ không có dinh dưỡng trước đây thì cuộc sống bây giờ của cô ta có thể xem như là thiên đường ở nhân gian rồi, vậy mà cô ta lại tìm Lê Hân Dư mượn tiền đấy?
Chả trách cuối cùng Lê Hân Dư còn nói câu chuyển khoản cho cô ta.
Cô ta không lo ăn không lo mặc, lái xe của anh ta, bây giờ cô ta thiếu tiền gì chứ? “Ăn uống ngủ nghỉ ở nhà anh là chiếm của hời của anh, nhưng tôi hoàn toàn không có không gian tự do. Thời gian mỗi ngày của tôi đều bị anh lãng phí, tôi không có cách nào tìm việc được, tuy không lo ăn mặc nhưng tôi vẫn phải có cuộc sống riêng của mình chứ! Hơn nữa ban đầu chúng ta đã nói xong rồi, tôi chỉ làm trợ lý cuộc sống riêng của anh hai tháng mà thôi, nhưng bây giờ thì sao chứ? Theo cách tính của anh, tôi không làm được nửa năm thì trả không hết nợ”
Lê Ngưng nói hết ra những lời đã nhịn trong lòng bấy lâu nay: “Chẳng lẽ nửa năm nay tôi đều phải sống vật vờ không có mục đích như vậy sao?”
Ba mẹ khăng khăng muốn cô tìm việc ở thành phố, là muốn cô kiếm tiền, chứ không phải để cô làm sâu mọt cuộn mình sống trong một góc xa hoa nào đó.
Hướng Lập Hiên cười khẩy: “Nói như vậy vẫn là tôi có lỗi với cô?”
Xem ra không phải là cô đang mượn lực trả lực, viện cớ mượn tiền Lê Hân Dư để ám chỉ đòi tiền anh ta.
Nếu không nể mặt Lê Hân Dư, muốn chiếm được cảm tình của Lê Hân Dư thì anh ta hoàn toàn không muốn thu nhận giúp đỡ người phụ nữ Lê Ngưng này.
Muốn Lê Ngưng làm trợ lý chịu trách nhiệm đời sống riêng của anh ta, ban đầu là vì anh ta muốn trả thù một phen.
Nhưng sau đó khi nhìn thấy cô gái này lại sống trong một nơi rách nát như thế, không có gì ăn, ngay cả bữa ăn cũng không có thịt thà gì cả thì anh đã thay đổi ý định.
Lê Ngưng là bạn của Lê Hân Dư, cứ coi như anh ta làm chuyện tốt, tích chút tiếng thơm và nhân phẩm cho bản thân đi.
Tuy vẫn lấy danh nghĩa là trợ lý chịu trách nhiệm cuộc sống riêng của anh ta, nhưng anh ta lại vứt cô vào chung cư, tiền cơm một ngày ba bữa đều để trong ngăn tủ. Thậm chí sợ cô ra ngoài tìm việc làm không tiện, ngay cả bản thân anh cũng phải tìm loại xe bình thường nhất không khiến người khác chú ý để cho cô lái.