**********
Chương 210 Cô tưởng tôi sẽ tin ư?
Viên Vũ thương Lê Hân Dư, cũng thích Lê Hân Dư.
Nhưng sự yêu thích này phải dựa trên tiền đề là không liên lụy đến con gái ruột của bà ta.
Một khi có dính tới lợi ích của con gái ruột mình, bà ta sẽ chỉ đứng về phía con gái ruột Lê Nhã Trí mà thôi. “Hồ đồ! Đến bây giờ mà bà vẫn chưa nhìn ra à? Bây giờ Lăng Diệu chỉ quan tâm Lê Hân Dư, càng không thể để Nhã Trí phá hoại tình cảm giữa bọn họ. Nếu bà lại nói bậy bạ chuyện giữa Nhã Trí và Chủ tịch Lăng trước mặt Hân Dư nữa, người gặp xui xẻo sẽ là chúng ta.”
Lê Khải Thiên bị hai mẹ con ngu xuẩn này chọc tức ứa gan: “Thân thế của Hân Dư nhất định phải giấu. Chính bởi vì Hân Dư có chút quan hệ máu mủ với chúng ta nên Lăng Diệu mới nương tay với nhà chúng ta. Lỡ như chuyện này bị lộ ra, Lăng Diệu chắc chắn sẽ không quan tâm nhà họ Lê nữa. Bây giờ nhà họ Lê chỉ là con kiến dựa vào Lăng Diệu để sống, một khi cây lớn bỏ cành rồi thì nhà họ
Lê chúng ta sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Viên Vũ ngồi xuống giường, ôm mặt khổ sở khóc: “Nhưng mà Nhã Trí nhà chúng ta cứ vô cớ chịu thiệt thòi vậy sao? Thậm chí bây giờ con bé cũng không còn khả năng sinh con được nữa, sau này còn có thể lấy ai nữa đây?” “Sau này ít nhắc đến chuyện này đi, còn chế chưa đủ mất mặt sao?” “Dù sao cũng mất mặt rồi thì dứt khoát vứt hết sĩ diện luôn không phải sẽ tốt hơn sao? Nhã Trí thích Chủ tịch Lăng, cứ để cho con bé ở bên cạnh Chủ tịch Lăng đi, cho dù không danh không phận cũng được, ít nhất nó cũng vui vẻ hơn một chút. Con bé vì Chủ tịch Lăng mà trở thành như bây giờ, chỉ cần Chủ tịch Lăng không nỡ nhẫn tâm thì chắc cũng đối xử với con bé tốt một chút chứ?"
Lê Khải Thiên được Viên Vũ nhắc nhở thì bừng tỉnh.
Đúng vậy, chỉ cần Nhã Trí không ngại, không danh không phận đi theo Lăng Diệu cũng đâu có sao.
Hai đứa cái con gái đều theo cậu ta, Lê Thị chỉ có thể càng thêm vững chắc.
Ông ta nhìn Viên Vũ, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. “Diêu Thanh Mạn, đồ đê tiện, cô cút ngay cho tôi!” “Tôi không cút, tôi bỏ mấy chục tệ bắt xe đến đây thì phải ở đây lâu một chút mới có lời chứ!” “Diêu Thanh Mạn, cô đúng là không biết xấu hổ, nghèo cả đời là đáng đời! Với đức hạnh này của cô mà còn muốn được người ta bao nuôi, tôi khinh!” “Cô nói tôi đeo bám nhà giàu, không phải cô cũng như thế sao? Không biết xấu hổ mà lên giường với anh rể của chị gái mình, cô còn ghê tởm hơn tôi nhiều. Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, còn cô thì cố ý chọn anh rể của mình mà xuống tay"
Lê Hân Dư mới vừa đi tới cửa đã nghe tiếng cãi nhau của Lê Nhã Trí và Diệu Thanh Mạn ở trong phòng.
Không phải Diêu Thanh Mạn đến thăm bệnh sao? Sao lại cãi nhau với Nhã Trí?
Lê Hân Dư cảm thấy kỳ lạ, cô không khỏi dừng bước lại, đứng trước cửa nghe một lúc. “Tôi thích anh rể của mình thì sao? ít nhất tôi còn có cơ hội tiếp xúc với anh ấy. Còn cô thì sao, ngay cả cơ hội đứng từ xa mà nhìn cũng có được mấy lần!”
Lê Nhã Trí tức giận đùng đùng: “Đừng tưởng tôi không biết tâm địa xấu xa của cô. “Cùng lắm thì tôi chỉ có tâm tư xấu xa, nhưng cô thì đúng là làm chuyện xấu xa thực sự!” “Cô! Cô... Lê Nhã Trí nói không lại Diêu Thanh Mạn, tức giận thở hổn hển.
Lê Hân Dư vội vàng mở cửa vào, đẩy Diêu Thanh Mạn ra, vỗ lưng Lê Nhã Trí, chờ Lê Nhã Trí ổn định hơi thở lại mới thở phào một hơi. “Cô lại đến xem trò hề của tôi à? Cô với cô ta cùng một giuộc phải không?” Lê Nhã Trí hung tợn trừng mắt với Lê Hân Dư. “Không có, chị chỉ muốn đến thăm em mà thôi.” Lê Hân Dư bất đắc dĩ giải thích.
Lê Nhã Trí cười khẩy, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn lúc nhìn Diêu Thanh Mạn: “Cô tưởng tôi tin chắc?" “Nếu em không muốn nhìn thấy chị thì coi như chị chưa từng tới vậy.” Cô thở dài xoay người rời đi.
Nhưng cô lại bị Diêu Thanh Mạn gọi lại: “Chị Hân Dư, chị đúng là tốt tính. “Cô có ý gì?” Lê Hân Dư dừng chân lại.
Diêu Thanh Mạn vốn đâu phải đến để thăm bệnh, cô ta là đến xem trò cười của Lê Nhã Trí.
Lê Nhã Trí vốn là đối thủ một mất một còn với cô ta, khó khăn lắm cô ta mới có thể tóm được cơ hội, sao có thể không đâm cho Lê Nhã Trí một nhát sâu hoắm chứ?