**********
Lăng Diệu lại lạnh nhạt ngồi về chỗ, chưa đợi Lê Hân Dư thắt xong dây an toàn đã đạp chân ga, chiếc xe lao vút về phía trước.
Giống như trút giận, cũng giống như đang cảnh cáo cô vậy, Lăng Diệu lái xe với tốc độ vô cùng nhanh. Vô lăng chuyển động liên tục, một lúc sau đã vượt qua mấy chiếc xe rồi.
Lê Hân Dư nắm chặt dây an toàn, đầu choáng váng có chút buồn nôn, nhìn sắc mặt của anh không được tốt cho lắm, cô đành ngậm tăm.
Không biết lái bao lâu, anh đột nhiên đạp chân ga, chiếc xe chầm chậm dừng lại.
Lê Hân Dư không có chút chuẩn bị suýt chút nữa va đầu vào kính xe, lúc này cô mới tỉnh táo trở lại, cô nhìn ra bốn phía: “Đây là đâu?” “Thay đồ đi, nếu không em định mặc như vậy đi dự tiệc ư?” Anh tháo dây an toàn bước xuống xe.
Lê Hân Dư gật gật đầu rồi nhìn quần áo cô đang mặc trên người, âm thầm đi theo.
Hình Thượng” là một cửa hàng tạo mẫu vô cùng nổi tiếng.
Cả nước chỉ thành phố A mới có một cửa hàng, những nơi khác không có chi nhánh. Không ít minh tinh lớn, những thành phần thượng lưu trước khi tham gia yến tiệc đều tới đây chọn trang phục, tạo hình tổng thể.
Chủ tiệm là một cô gái trẻ cá tính, không ít người chen chúc muốn tới đây nhưng cô ấy vẫn luôn làm theo sở thích, chỉ mở ra cửa tiệm này, hơn nữa kinh doanh theo tâm trạng. Trừ phi có đặt hẹn trước nếu không cho dù minh tinh không hẹn mà đột nhiên tới, đến cuối cùng có tiếp đơn này không cũng còn phụ thuộc vào tâm trạng chủ tiệm.
Bước vào trong, cô chợt nghĩ ra trên người mình đều là vết hôn, không thể diện váy đầm được.
Cô lập tức dừng lại, giơ tay nắm chặt bàn tay của Lăng Diệu: “Cái đó, tôi.”
Chưa nói xong, chủ tiệm từ trong bước ra, đích thân chào đón: “Lâu không gặp, Diệu, chị vẫn luôn nghĩ nếu như Lập Hiên không kéo em tới chắc em cũng không chủ động tới chỗ chị đâu.”
Chủ tiệm là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tóc dài thướt tha, body sexy hấp dẫn, trên mặt cũng lộ rõ nụ cười tươi rói.
Lê Hân Dư nhìn chủ tiệm, rồi lại nhìn Lăng Diệu.
Trong lòng nghĩ đây không phải lại là người phụ nữ của anh ta đấy chứ.
Anh ta phong tình khắp mọi nơi nhưng người gượng gạo ở đây lại là cô..
Lăng Diệu cảm nhận được sự khác thường của người phụ nữ bên cạnh mình, anh bèn nheo mắt, gần như là gằn giọng: “Đây là chị của Hướng Lập Hiên, Hướng Hy Nhiên, mau chào đi “Chị Hy Nhiên, xin chào.” Lê Hân Dư ngoan ngoãn chào một tiếng. Hướng Lập Hiên, cô từng nghe qua cái tên này, là một tên trong đám bạn chơi bời của anh ta nhưng chưa từng gặp mặt.
Sau đó, ánh mắt Lê Hân Dư nhìn Lăng Diệu lại càng phức tạp hơn.
Gu mặn thật chứ! Thỏ không ăn có gần hang, đến chị gái của anh em tốt
Lăng Diệu cũng dám ra tay.
Cô chép miệng hai tiếng.
Lăng Diệu hết chịu nổi, véo mạnh hai bầu má tròn trĩnh của cô, cúi người xuống ghé sát tai cô. “Không được dùng ánh mắt ấy nhìn tôi.”
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy Lê Hân Dư, gương mặt anh tuấn ấy phóng to trước mặt cô, anh gần như sắp chạm vào môi cô: “Lê Hân Dư, con của chị Hương cũng tám tuổi rồi, chị năm nay ba lăm tuổi, trong đầu em đang nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ.” Hướng Hy Nhiên năm nay ba mươi lăm tuổi, hôn nhân hạnh phúc, gia đình mỹ mãn, cuộc sống thoải mái nên trông có như mới hai mươi lăm.
Lê Hân Dư ngẩn ra, vành tai dân đó lên, không ngờ lại bị anh nhìn thau...
Ngước mắt nhìn vào ánh mắt sâu thẩm của anh, tim cô tự dưng đập thình thịch.
Nếu như không vì tính cách anh đáng ghét, lại reo rắc một đồng phong lưu bên ngoài, nếu như không vì người đàn bà lúc trưa hất cà phê lên cô thì có lẽ cô đã không chống cự lại được sức hút từ anh mà động lòng với anh rồi.
Hưởng Hy Nhiên nhìn bỏ dang tinh tử than mát của hai người, phi cười: “Màu khoáng gấp, Lang thiếu gia của chúng ta không dé gì mới tới cải tiệm nhỏ này, chẳng lẽ lại là để khoe khoang tình cảm ư?”