Lăng Diệu cười một cách nặng nề, một tay kéo cô từ ghế xe lên ngả vào lòng anh, ánh mắt sắc bén chớp nhìn cô: “Dùng lời của tôi để chẹn họng tôi?”
Lê Hân Dư không có chút sức lực nào bị anh ôm vào lòng, ngơ ngác đối mắt với anh.
Anh ôm quá chặt gần như muốn áp chặt cô vào người mình vậy, cô không hiểu: “So với việc giày vò lẫn nhau, tại sao không ly hôn, những người phụ nữ bên cạnh anh cũng không thiếu người như tôi.”
Tay của Lăng Diệu kéo phẳng chiếc áo vest ngoài chướng mắt kia, lần mò những vết ướt kia trên người cô: “Không thiếu đàn bà thì sao chứ, nhưng tôi muốn làm chuyện ấy với em!”
Cánh tay dài ấy vừa hất lên chiếc áo khoác của Giang Dật Hàn đã rơi xuống dưới chân anh.
Lê Hân Dư lấy hai tay che lấy cơ thể mình, thở gấp gáp. Bộ dạng bây giờ của cô giống như không mặc gì vậy.
Cửa xe tự động mở ra, anh giơ chân đạp cửa rồi đẩy cô ngã vào trong xe. Cánh tay dài của Lăng Diệu giơ ra thuận tay đóng cửa xe lại.
Ngón tay êm dịu vòng theo bờ môi hồng căng mọng của cô, giọng anh trầm xuống như qủy sa tăng từ địa ngục: “Lê Hân Dư, cho dù em có đồng ý hay không thì em cũng không thể phản kháng.”
Cô ngơ ngác nhìn lên trần xe, cảm giác rõ rệt tới mức hai bàn tay ấm nóng ấy đang sờ mó lung tung trên người cô, chiếc váy dạ hội ướt sũng bị anh xé nát.
Những hy vọng đối với người đàn ông đã từng có biết bao người phụ nữ vây quanh này cũng tan tành theo chiếc váy bị anh xé toang.
Lê Hân Dư cảm thấy bản thân ngu ngốc vô cùng mới cảm thấy thực ra người đàn ông này không xấu xa đến như vậy.
Cô nên nghĩ tới từ lâu rồi mới phải.
Một người đàn ông có thể tùy tiện kéo một cô gái vào khách sạn rồi lên giường, gặp một người phụ nữ lạ trong phòng mình cũng có thể dễ dàng đè cô ta xuống thì có thể có sự quan tâm và lòng tự trọng?
Cô cười một cách khinh bỉ.
Tay của Lăng Diệu vẫn đang lần mò dưới thân cô.
Đúng lúc khi cô cảm thấy anh muốn tiến thêm một bước nữa thì anh bỗng nhiên dừng lại.
Anh kinh tởm nhìn trừng trừng cô, nhạo báng: “Không cần phải tỏ ra không tình nguyện như vậy.” “Nếu không thì sao, tôi nên làm gì, cảm động vì anh cho tôi cơ hội cảm nhận chung chồng với nhiều người đàn bà khác!” Lê Hân Dư cảm thấy cô nhìn nhầm anh ta không phải một chốc một lát mà anh còn đê tiện hơn tưởng tượng của cô.
Chuyện hôm nay rõ ràng là do anh đào hoa bên ngoài khiến cho những người phụ nữ ấy giở chuyện, nhưng anh lại đổ hết tất cả những tội lỗi lên người cô.
Lăng Diệu thấp giọng chửi một câu shit!
Sau đó kéo cô từ ghế xe lên: “Lê Hân Dư, em không cần phải trách móc tôi như vậy, chẳng phải em muốn ly hôn sao?”
Nghe thấy vậy, trong mắt cô cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng đợi anh nói tiếp.
Nhưng tia sáng ấy lại gần như đâm vào lòng tự tôn đầy kiêu ngạo của Lăng Diệu, Lê Hân Dư, có thực cô không thích anh một chút nào. Anh đẩy cô xuống xe, giọng nói đầy khinh miệt: “Được, vậy tôi thành toàn cho cô.”
Cô lảo đảo bị anh đẩy xuống xe, sau đó xe của Lăng Diệu vút đi.
Chiếc xe lao vút đi cuốn theo lớp bụi dưới đường, bay cả vào vòm họng của cô. Lê Hân Dư ho khan nhặt lên chiếc áo khoác đầy bụi rồi vội vàng giũ bụi đi, rồi dùng nó khoác lên người mình.
Chiếc áo khoác của Giang Dật Hàn cũng không còn hơi ấm ban đầu nữa mà chỉ còn sự lạnh lẽo.
Cô ngồi sụp xuống ôm chặt lấy mình.
Lê Hân Dư, chẳng có gì đáng buồn cả, ít nhất anh ta cũng nói đồng ý ly hôn phải không?
Sự thể thảm giờ đây coi như sự giải thoát cho việc ly hôn này đi. Cô luôn nhắc đi nhắc lại trong lòng để thuyết phục bản thân, nhưng mũi vẫn không tự chủ được mà cay cay.
Một bóng người cao lớn dừng trước mặt cô, che lấp cả cơ thể đang cuộn tròn của cô.
Cô cảnh giác nằm chặt lấy áo khoác, lùi lại phía sau.
Giang Dật Hàn đau lòng, nhẹ nhàng nói: “Là anh, đừng sợ”