Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 202: Chương 202: Không sợ tôi giết chị sao




Nhà họ Lê. “Hân Dư, cuối cùng con cũng đến rồi. Con mau đi khuyên em gái con đi, bảo con bé nói chuyện với bố mẹ đi.” Viên Vũ níu lấy Lê Hân Dư như cứu tinh, vừa khóc vừa nói: “Mau đi xem em gái con đi. Từ nhỏ nó đã không nghe lời ai cả, cũng chỉ có con nói thì nó mới miễn cưỡng nghe được vài câu.

Có thể thấy được Viên Vũ vẫn khóc suốt không ngừng, mắt bà ta sưng như quả hạch đào. “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, còn khóc nữa sẽ hại mắt đấy.” “Sao mẹ có thể không khóc được chứ? Nhã Trí là con gái của mẹ, là miếng thịt trên người mẹ rớt xuống, con bé xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ làm mẹ thì sao có thể không buồn được?” “Sao Nhã Trí lại ở nhà, sao con bé không nằm viện?” Cắt tử cung là chuyện lớn, vậy mà nó lại không ở bệnh viện theo dõi lại chạy về nhà. “Nhã Trí không chịu nằm viện, sợ mất mặt.” Viên Vũ nói: “Nhã Trí từ nhỏ đã háo thắng, lần này xảy ra chuyện như vậy, làm sao con bé chịu ở bệnh viện chứ?”

Lê Hân Dư á khẩu không trả lời được, chỉ cảm thấy Lê Khải Thiên và Viên Vũ đã quá cưng chiều Lê Nhã Trí, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng nghe theo cô ta. "Mẹ cũng chưa từng nghe nói Nhã Trí có bạn trai, sao bỗng nhiên nó lại chạy đi nạo thai chứ? Mặc kệ bố con và mẹ hỏi thế nào nó cũng thà chết chứ không chịu nói đứa bé là con của ai. Bố con tức đến nỗi tái phát bệnh cao huyết áp rồi.

Trong lúc nói chuyện Viên Vũ lại sụt sịt khóc, mắt sưng đỏ: “Con mau đi xem em gái con đi. Hỏi thử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao nó bỗng nhiên mang thai chứ? Rốt cuộc là kẻ khốn nạn nào đã hại con gái mẹ thành ra thế này?” “Mẹ, để con đi xem em ấy, mẹ đừng khóc nữa.” “Được, con đi nhanh đi, nhanh lên!” Viên Vũ cuống lên, đẩy cô.

Lê Hân Vũ không hề đề phòng bị bà ta đẩy một cái lảo đảo, may mà Lăng Diệu vẫn luôn ở bên cạnh cô, hai tay anh duỗi ra đỡ cô, không vui nói:” Em có sao không?” “Em không sao “Anh đi với em.

Lê Hân Dư lắc đầu: “Đừng vậy, anh và mẹ ở đây chờ một lát, em vào xem thế nào. Cô biết sự ảnh hưởng của Lăng Diệu đối với em gái cô lớn đến cỡ nào.

Với tình hình bây giờ vẫn là không nên đi vào kích thích cô ta.

Lăng Diệu thấy cô khăng khăng như vậy nên cũng miễn cưỡng đồng ý với cô.

Anh không vào trong với cô nhưng vẫn đứng đợi cô ở cửa.

Lê Hân Dư rón rén đẩy cửa đi vào.

Lê Nhã Trí nằm ở trên giường, mặt không còn chút máu, khỏe môi khô nứt, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Lê Nhã Trí vốn đang nhắm mắt, nghe được tiếng bước chân, tưởng là bố mẹ lại đến quấy rầy cô ta, muốn hỏi bố của đứa bé là ai, cô ta bực bội gắt lên: “Cút ngay cho tôi! Đừng làm phiền tôi nữa!”

Tối hôm đó có hai gã đàn ông cưỡng hiếp cô ta, đứa con là của ai, bản thân cô ta cũng không biết, hơn nữa cô ta cũng không dám nói chuyện này ra. Chuyện chưa chồng mà chửa này cũng không còn hiếm lạ trong xã hội ngày nay, nhiều nhất chỉ là xôn xao một thời gian rồi thôi.

Nhưng nếu nói bản thân cô ta bị cưỡng hiếp, sau này cô ta làm sao có thể lấy người khác đây? Có nhà giàu nào còn dám cưới cô ta nữa chứ?

Trong lòng cô ta đã đủ phiền rồi nhưng bố mẹ cô ta lại suốt ngày đi truy hỏi cô ta giống như bị thần kinh. Bây giờ cô ta vừa nhìn thấy bố mẹ là lại phiền, chỉ muốn bọn họ cút ngay. “Tôi đã nói rồi, hai người cút ngay cho tôi. Tại sao còn chưa đi? Tự cho mình là bố mẹ thì hay lắm sao?”

Nhưng tiếng bước chân vẫn không dừng lại mà càng lúc càng gần, Lê Nhã Trí bỗng nhiên mở mắt ra, lúc này mới phát hiện người đang đi tới trước giường là Lê Hân Dư. “Lê Hân Dư, sao chị lại dám đến đây? Chị không sợ tôi giết chị sao?”

Nếu không phải ngày đó Lê Hân Dư về nhà đúng lúc, Lăng Diệu cũng sẽ không ném cô ta ra khỏi nhà, cô ta sẽ không bị hai gã đàn ông kia thay nhau hãm hiếp trên xe, càng không rơi vào kết cục phải cắt bỏ cả tử cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.