“Cô muốn giải thích sao? Vậy tôi nghe đây, nhưng cô chỉ có hai phút.” “Anh Diệu, em chỉ muốn cho anh nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, em làm vậy là vì tốt cho anh thôi. Anh đã bị cô ta lừa rồi, Lê Hân Dư tâm cơ thâm trầm, cô ta còn qua lại với Giang Dật Hàn, cô ta là một con điếm” “Bốp..” một tiếng.
Y Nghê bị tát lệch mặt, cô ta ôm má nhìn Lăng Diệu với vẻ không tin nổi: “Anh Diệu, anh... đánh em sao? Chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, vậy mà anh lại đánh em vì con tiện nhân Lê Hân Dư đó?” “Y Nghê, cô đã không còn là trẻ con nữa rồi, cô chỉ kém tôi một tuổi nhưng lớn hơn Hân Dư ba tuổi.” Anh cực kỳ thất vọng: “Có phải cô nghĩ tôi là kẻ ngốc không Y Nghệ? Cái cớ tồi tệ như vậy cũng chỉ có thể lừa được bản thân cô thôi chứ. Bất kể con người cô ấy như thế nào, bây giờ cô ấy cũng là vợ của tôi.”
Một chữ “vợ” hung hăng đâm vào Y Nghê: “Không phải vậy. Anh thích em, nếu không phải Lê Hân Dư xen vào, vợ của anh sẽ chỉ là em.” “Không.” “Cái gì?” “Cho dù không có Hân Dư, tôi cũng sẽ không cưới cô.” “Em không tin!” Cô ta gào lên như điên: “Nếu anh không thích em, tại sao từ nhỏ đến lớn anh luôn nhường nhịn em? Rõ ràng anh không thiếu thư ký nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho em làm thư ký thân cận. Mặc dù anh và Lê Hân Dư đã kết hôn nhưng trong ba năm này anh vẫn luôn tặng trang sức cho em, dẫn em đi dự đủ các bữa tiệc, em mới là người phụ nữ đứng bên cạnh anh!”
Giọng nói của cô ta chói tai đến mức đáng sợ.
Anh cũng bình tĩnh đến mức đáng sợ: “Từ nhỏ nhường nhịn cô là vì bố cô từng cứu tôi một lần. Chuyện thư ký cũng là bố cô đến nhờ tôi, tôi trả ân tình cho ông ấy. Còn về việc dự tiệc sau này là do cô chủ động yêu cầu, mà số trang sức đó, cô nhớ kỹ lại xem có lần nào là tôi tự tay tặng cô không?”
Không có..
Mặt của Y Nghê hoàn toàn trắng bệch, cô ta không tin tất cả những chuyện này đều là cô ta tưởng bở: “Nếu anh không thích em, tại sao lại bảo Nam Phong tặng trang sức cho em?” “Đó là quà cảm ơn cô đã dự tiệc cùng tôi, đều là Nam Phong chọn cho cô, tôi chưa bao giờ quan tâm chuyện này” Lời nói thốt ra từ cặp môi mỏng gợi cảm và đẹp đẽ lại khiến người ta tổn thương hơn cả kiếm sắc. “Vậy anh bảo em rời khỏi Lăng Thị, không làm thư ký của anh nữa là vì Lê Hân Dư?” “Phải.”
Y Nghê hoàn toàn không còn sức lực nữa: “Anh Diệu, em biết sai rồi, sau này em sẽ không làm như vậy nữa.” “Cô còn đáng tin không? Y Nghê, lần cô hãm hại cô ấy trong bữa tiệc ở nhà họ Cung, cô cũng nói như vậy, nhưng sau đó cô đã làm gì?” Lăng Diệu bình tĩnh đến đáng sợ, giống như sự bình yên trước giông bão vậy: “Cô lái xe muốn đâm chết cô ấy. Lần này cô lại muốn mượn dư luận ép cô ấy phát điên, tôi làm sao tin cô?”
Y Nghê run lên vì sự lạnh lùng này, cô ta bắt đầu giở chiêu bài tình thân ra: “Bố em đã từng cứu anh, anh Diệu” “Coi như một mạng trả một mạng đi, lần trước cô lái xe suýt nữa đâm chết cô ấy cũng đủ thanh toán món nợ ân tình đó rồi.” Lăng Diệu lạnh lùng nói: “Cho nên lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Y Nghê đã làm thư ký bên cạnh anh bốn năm, sớm đã biết thủ đoạn của anh tàn nhẫn. Mặc dù Lăng Diệu không nói rõ mình sẽ làm thế nào nhưng cô ta biết, bất kể anh làm thế nào cũng chắc chắn là kết quả mà cô ta không thể gánh chịu được.
Cô ta khóc lóc giữ tay anh, ôm lấy cánh tay của anh: “Không, anh Diệu, anh không thể như vậy được. Anh tha thứ cho em lần này được không, chỉ lần này thôi, lần cuối cùng, xin anh đó.” “Người trưởng thành nên chịu trách nhiệm cho việc mình làm sai” Kéo tay của Y Nghê đang bám lấy cánh tay mình ra, anh quay người đi mà không hề lưu tình, giống như quăng bỏ một đống rác vậy.