**********
“Không, tôi nhất định phải làm rõ, rốt cuộc là ai đang hại tôi.” Lê Hân Dư hất tay anh ra, kiên quyết từ chối. Bây giờ cô không thể tin tưởng bất cứ người nào, bao gồm cả Lăng Diệu.
Cô không biết mình đã đắc tội với ai mà người đó lại lập cái bẫy lớn như vậy để hại cô.
Nhưng cô có thể xác định chắc chắn người đó ở gần Lăng Diệu.
Có lẽ là Lăng Diệu muốn
mượn chuyện này để trả thù cô và nhà họ Lê, trả lại mối thù chuyện năm đó đã ép anh kết hôn. Cũng có lẽ là người phụ nữ bên cạnh Lăng Diệu muốnđuổi cô đi xa khỏi anh...
Anh cười khẩy: “Cô làm rõ như thế nào? Chẳng lẽ làm trên giường của Giang Dật Hàn?”
“Lăng Diệu, anh đừng quá đáng, tôi tự hỏi lòng mình chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh.”
“Cái miệng này cũng cứng rắn đó, đã như vậy rồi còn không thừa nhận?” Đầu ngón tay đẩy cằm cô lên, trong mắt anh tĩnh lặng không một gợn sóng.
“Lăng Diệu, dáng vẻ của anh bây giờ khiến tôi nghi ngờ có phải chuyện này là anh sắp đặt để tôi nhảy vào bẫy hay không.” Lê Hân Dư đã khôngôm ấp bất cứ hy vọng gì nữa, cô không quan tâm đến gì nữa, cười buồn bã: “Có người gửi cho anh những thứ này, anh không hỏi xem lai lịch đã chỉ trích tôi? Hay là những thứ này chính là cái bẫy anh sắp đặt?”
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô, không bỏ qua một biểu cảm nhỏ nào của cô: “Vậy cô nói những thứ này là giả, tôi sẽ tin cô!”
Trên mặt cô còn vương vết nước mắt nhưng lại khẽ cười.
“Không cần thiết nữa.” Cô khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ đến đáng sợ, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay vậy:“Mấy tháng nay anh cũng đã chơi đủ rồi chứ? Đúng lúc nhân chuyện này, anh kết thúc luôn đi.”
Bởi vì việc trả thù của anh đã thành công, tôi từng chìm đắm trong tình ý và sự dịu dàng của anh, bây giờ chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô biên...
Nhưng cô sẽ không nói với anh, bởi vì đây là bí mật và chút tôn nghiêm cuối cùng của cô.
“Kết thúc? Ly hôn? Để cô và Giang Dật Hàn đến với nhau?”
“Vậy thì sao, anh ấy tốt hơn anh quá nhiều.”Lăng Diệu cực kỳ phẫn nộ, anh nói liền ba chữ “được”: “Nếu cô đã muốn ở bên hắn như vậy, tôi giúp cô!”
Anh lạnh mặt kéo cô ra ngoài.
Người giúp việc nhìn thấy cậu chủ nổi giận đùng đùng cũng không dám cản, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
“Lăng Diệu! Buông tay, anh đưa tôi đi đâu?” Sức lực của anh cực lớn, cổ tay cô bị anh nắm đến phát đau.
“Đưa cô đi gặp người trong lòng cô đó.” Nhét cô vào ghế phó lái, anh vòng sang bên kia lên xe, khóa cửa xe lại, khởi động xe, đạp mạnh xuốngchân ga.
Anh lái xe cực nhanh, có mấy lần sắp tông vào xe khác nhưng rồi tránh được trong mấy giây, lướt qua nguy hiểm.
Tim của Lê Hân Dư nhảy vọt lên tận cuống họng: “Lăng Diệu, anh điên rồi sao!”
“Tôi điên rồi!” Tôi điện mới muốn giữ cô lại bên cạnh.
Anh đạp chân ga hết cỡ, Lê Hân Dư hét lên.
Cuối cùng xe dừng lại ở dưới lầu Giang Thị, đã qua thời gian làm, chỗ này gần như không có mấy người.Giang Dật Hàn vẫn đang tăng ca, đèn trên lầu cao vẫn còn sáng.
Lăng Diệu cởi dây an toàn của cô, nâng cằm cô lên, ép cô nhìn lên lầu: “Nhìn thấy chưa, hắn ở trong đó, có phải cô rất mong đợi gặp hắn không?”
Cô trầm giọng mắng anh: “Đồ điện!”
Cô cố sức tách tay của anh ra, không muốn giằng co với anh nơi này, nhưng sức của anh quá lớn, cô hoàn toàn không thể thoát ra được, chiếc cằm trắng nõn đã bị anh bóp hằn vết đỏ.
Anh châm chọc nói: “Chậc, tôichỉ sờ một cái cũng không được, Giang Dật Hàn thì cái gì cũng có thể làm phải không? Vậy thì tôi cử phải làm một chút gì đó mới được.”
Anh buông bàn tay đang bóp cầm cô ra nhưng lại đặt lên áo trước ngực cô.
Anh giật mạnh một cái, chiếc áo mặc ở nhà mỏng manh lập tức thành một miếng vải rách.
Mà trên ngực của cô, mấy vết móng tay và dấu hôn đỏ chót khiến anh nhức mắt.