**********
Giang Dật Hàn sững sờ.
Không muốn nhìn cô bước đi xa, anh bèn nhanh chóng bước theo ôm chặt cô từ phía sau.
Anh vùi đầu áp vào cổ cô, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên người cô, anh thấp giọng gọi tên cô: “Hân Dư, Hân Dư...Tôi muốn bảo vệ em”
Lê Hân Dư nghĩ rằng mình rất kiên cường, rất lạnh lùng.
Nhưng sau khi trải qua việc bị Y Nghê vũ nhục, sự ấm áp của Giang Dật Hàn khiến trái tim cô tan chảy. Cô thậm chí đang nghĩ, nếu như hôm ấy không uống say bước vào phòng Lăng Diệu, thì giờ đây cô đã sống một cuộc sống hạnh phúc cùng Giang Dật Hàn.
Không cần lo lắng chồng mình ở bên ngoài nuôi một đống phụ nữ khác, cũng không cần lo người phụ nữ của anh ta đến tận nhà tìm cô để giương oai...
Nhưng không có nếu như.
Thế giới này không có giá như, cô đã cùng Lăng Diệu kết hôn ba năm rồi.
Chỉ vì sự lăng nhăng của Lăng Diệu mà ngày hôm nay mới có Y Nghê tới gây phiền phức với cô. Cô không thể khiến bản thân trở thành loại người không có liêm sỉ. Lê Hân Dư hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại.
Hai tay ấn cánh tay của Giang Dật Hàn đang ôm chặt ở eo mình, muốn anh bỏ tay ra. Nhưng sức mạnh của đàn ông vô cùng lớn, cô làm mọi cách nhưng cũng không kéo ra được.
Sau khi chuốc gục Cung Sâm Trạch, lâu không thấy bóng dáng Lê Hân Dư đầu. Lần đầu tiên anh thấy không kiềm chế được bản thân, ngay giây phút ấy muốn kéo người phụ nữ ấy quay lại bên cạnh mình.
Tối nay cô thu hút mọi người như vậy, có biết bao tên sói đói ánh mắt dán lấy cơ thể cô, chỉ nghĩ tới đây Lăng Diệu đã không nhẫn nhịn được nữa.
Phải kéo cô đứng cạnh mình mới được!
Mặt lạnh cả đường đi tìm cô, không ngờ lại nhìn thấy cô đang khoác áo của người đàn ông khác, bị anh ta ôm chặt trong lòng mình.
Cắm của người đó còn áp sát vai cô, hai cánh tay ôm chặt cô, còn tay của cô... lại nắm chặt lấy cánh tay của anh ta!
Lê Hân! Dư!
Bốn phía có người vây quanh chỉ trỏ, nhưng cô như không nhìn thấy, vẫn áp chặt trong lòng người đàn ông ấy.
Những lời dị nghị truyền tới tai.
“Người này là ai? Gan to như vậy, lại dám đi ôm người phụ nữ của Lăng thiếu gia. Cho dù Lăng thiếu gia không thích Lê Hân Dư thì cô ta cũng là vợ của Lăng thiếu gia!”
“Mọi người không biết ư? Đây là đại thiếu nhà họ Giang, là bạn trai của Lê Hân Dư trước khi cô ta và Lăng thiếu gia kết hôn. Trước đây hai người dính nhau như hình với bóng suốt hai năm trời, sau đó nhà họ Lê xảy ra chuyện, họ chia tay, Lê Hân Dư cũng gả cho Lăng thiếu gia” Người phụ nữ đó hình như biết không ít, cô ta hạ giọng nói với những người xung quanh.
Có người không hiểu: “Nhà họ Giang cũng không tồi, khi ấy Lê Hân Dư vì cứu nhà họ Lê tại sao không cầu cứu bạn trai cô ta, sao phải lên giường cùng Lăng thiếu gia?”
“Cô thì biết cái gì chứ, đại thiếu gia nhà họ Giang không phải là con ruột nhà họ Giang, là con nuôi. Giang Nhiên Nhiên mới là con gái ruột nhà họ, năm ấy nhà họ Giang tưởng không sinh được con, bèn nhận nuôi đại thiếu gia Giang này, ai biết được hai năm sau họ sinh ra Giang Nhiên Nhiên” Người phụ nữ ấy vô cùng đắc ý: “Giang gia nhất định không vì một đứa con nuôi mà đi cầu cứu khắp nơi cứu gia đình họ Lê vốn dĩ không thể cứu vãn được nữa. Nhưng nhà họ Lăng thì lại khác, cứ cho nhà họ Lê không còn gì thì nhà họ Lăng cũng đầu tư ra được số tiền này.”
Những lời bàn tán khiến tai Lăng Diệu nhức bừng bừng.
Chẳng trách Lê Hân Dư hạ thuốc với anh rồi leo lên giường anh. Sau khi kết hôn lại không hề quan tâm cuộc hôn nhân này, thì ra cô đối với anh một chút tình cảm cũng không có. Trái tim cô vẫn luôn giấu một người đàn ông rồi kết hôn với anh.
Xem ra việc ra nước ngoài học cũng là giữ thân cho người đàn ông ấy.
Nói cho cùng trong lòng cô anh cũng chỉ là tên đầu to ngu ngốc lắm tiền.
Lăng Diệu cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung ra.
Lê Hân Dư, Lê Hân Dư...