Lê Hân Dư nghĩ kỹ từ đầu tới cuối, trong lòng thấy vô cùng tức giận. Cô bèn lấy một chiếc cốc thủy tinh tự rót nước cho mình.
Tiếc là nước trong ẩm trà vừa mới đun, còn bỏng tay nên không uống được. Đang loay hoay nghĩ xem có nên đi vào tủ lạnh lấy đồ uống không thì phía sau lưng có một vóc dáng to lớn hướng về phía cô.
Sau khi Lê Hận Dư thoát khỏi vòng tay anh, Lăng Diệu cũng theo cô đi vào, chỉ có điều Lê Hân Dư không biết.
Anh cười híp mắt dừng bước phía sau cô. Lồng ngực của anh kề sát lưng cô. Anh muốn cảm nhận khoái cảm kiểu mèo đuổi chuột này.
Không khí mà anh hít thở vào cũng đều là vị ngọt ngào của người phụ nữ này.
Mặc dù người phụ nữ này tâm tư hơi nặng, bày mưu nghĩ kế để lên giường anh nhưng cô đích thực là một thú cưng.
Cơ thể cô, mùi vị của cô đều xứng đáng để anh nhung nhớ.
Lê Hân Dư không ngờ đằng sau đột nhiên có người chặn mình, cô cầm cốc quay người lại chạm phải lồng ngực anh khiến nước nóng bắn đầy lên người anh.
Cánh tay áo của Lăng Diệu xắn đến phần khuỷu tay lộ ra phần cơ bắp bị nước bắn phải, phần thịt ấy bỗng đỏ ứng một vùng.
Cốc nước trong tay trượt xuống, rơi thành nhiều mảnh nhỏ trên nền nhà, tiếng vỡ kinh động đến người bên ngoài.
Lê Nhã Trí hét lớn: “Ấy, anh rể, anh bị bỏng rồi!”
Mỗi lần Lăng Diệu tới nhà họ Lê, Lê Nhã Trí không thể bỏ qua bất cứ một cơ hội nào có thể tiếp xúc với Lăng Diệu. Lăng Diệu không ngồi ở phòng khách, cô cũng ngồi không yên mà chạy theo anh.
Không ngờ rằng lại nhìn thấy cảnh tượng này: “Trời ơi, tại sao lại ra nông nỗi này. Đây mới là lần thứ hai anh đến chơi nhà họ Lê mà lại để xảy ra chuyện này, là chúng em không tiếp đón chu đáo. Quản gia! Mau lấy hộp cứu thương qua đây, anh rể bị thương rồi! Tôi phải đích thân băng bó vết thương cho anh rể”
Lê Hân Dư thấy bộ dạng lo lắng của Lê Nhã Trí bỗng cảm thấy có chút gượng gạo.
Lời của Nhã Trí càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai, nhưng em gái cô mới mười tám tuổi, vừa mới học năm nhất đại học, có lẽ do cô nghĩ hơi nhiều rồi?
Lòng bàn tay của Lăng Diệu bị thương, lại nhìn thấy bộ dạng lo lắng ấy của Lê Nhã Trí. Lê Hân Dư bèn hít một hơi thật sâu, giả vờ như không biết gì, như chưa có gì xảy ra. Cô bước qua những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn, vờ như không biết gì chuẩn bị bước về phòng.
Bàn tay bỗng bị Lăng Diệu nắm lại. Anh dùng lực khiến cô đứng không vững mà ngã vào lòng anh.
Chân cô đi dép trong nhà suýt chút thì giẫm phải mảnh thủy tinh trên sàn. Người con trai ấy một tay nhẹ nhàng kéo cô về phía lồng ngực mình, để cô không giẫm phải thủy tinh.
Anh chau mày: “Đi đứng không chịu nhìn dưới chân à?”
Cô dấu môi, không biện hộ, đây đúng là lỗi ở cô.
Tay anh cũng không buông ra, ôm lấy có như ôm đứa trẻ vậy, bước tới chỗ không có mảnh thủy tinh mới chịu buông cô ra.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Sắc mặt của anh cũng dễ coi hơn một chút: “Lần sau chú ý.” “Ừ, tôi có chút mệt, tôi về phòng trước đây.”
Anh chưa kịp chặn lại thì cô đã “ta ta ta” chạy mất.
Lăng Diệu càng chau mày hơn, khi nãy còn ổn mà, sao bây giờ lại biến thành hồn bay phách lạc?
Quay lại nhìn thấy tiểu nha đầu bên cạnh đang nịnh bợ mình khiến anh bỗng hiểu ra điều gì đó. Lẽ nào Lê Hân Dư ghen rồi ư?
Khả năng này khiến tâm trạng của anh bỗng tốt hơn, trên mặt bỗng nở nụ cười.
Thấy sự nhẫn nại và yêu thương mà anh rể dành cho chị khiến Lê Nhã Trí có chút khó chịu trong lòng.
Trong lòng không vui mà còn phải cố tình kiềm nén, cười một cách giả tạo, cô nhẹ nhàng nói: “Chị em từ nhỏ tính tình đã như vậy, anh rể quen là được.”
Lăng Diệu nhìn thấy bộ dạng giả tạo ấy của Lê Nhã Trí, anh chỉ nhếch môi cười.
Nụ cười ấy chính trực mà lại tinh quái nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt.
Chỉ trong chốc lát đã khiến Lê Nhã Trí chìm đắm không thể dứt ra.