Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 67: Chương 67: Lòng tham không đáy




Sáng hôm sau Lăng Diệu đi thẳng tới tập đoàn Lăng thị. Khí Lê Hân Dư ngủ dậy thì người đàn ông bên cạnh cô đã rời đi mất rồi.

Ngủ trên chính chiếc giường của mình vẫn thoải mái hơn so với ngủ ở nhà anh.

Sau khi tắm xong cô xuống nhà ăn sáng, điện thoại để trên bàn reo lên, là tin nhắn của Lăng Diệu, kêu cô về nhà sớm, đồ hôm qua mua hôm nay sẽ chuyển tới. Tin nhắn còn có một ý khác đó là nhắc nhở cô phải nghe theo anh.

Cô uống một ngụm sữa rồi thở dài.

Lê Nhã Trí bình thường thích ngủ nướng, cô nghĩ hôm nay Lăng Diệu vẫn còn ở lại đây, muốn ngồi cùng bàn ăn sáng với anh bèn dậy tắm rửa từ rất sớm,

Kết quả không nhìn thấy bóng dáng Lăng Diệu đầu mà chỉ nhìn thấy Lê Hân

Dư ngồi đó uống sữa thở dài, cô vô cùng buồn bã: “Sao anh rể đi sớm vậy?”

Thấy cô không trả lời, Lê Nhã Trí bèn bước tới ngồi trước mặt cô, tức giận nói: “Chị đúng là người hai mặt.”

Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn Lê Nhã Trí: “Dậy rồi vẫn chưa hết tức?” “Chị, rõ ràng chị biết em đang nói gì.” Bữa sáng còn chưa ăn, Lê Nhã Trí đã tức giận bước lên lầu.

Cô siết chặt ly thủy tinh trong tay, tâm tư của em gái cô càng ngày càng rõ. Trong lòng cô có chút chán ghét em mình, kinh tởm như ăn phải ruồi, nhưng ruồi khi đã nuốt vào trong thực quản thì khó mà nôn ra được.

Càng nghĩ càng thấy kinh tởm, chỉ còn cách tự coi như không nhìn thấy gì.

Ăn xong bữa sáng, cô chào bố mẹ rồi chuẩn bị về nhà bố mẹ chồng. Nhưng lần này ông Lê lại giữ cô lại: “Đi theo ba vào phòng sách một lát.”

Lê Hân Dư đi theo vào phòng sách. Ông Lê cũng không vòng vo mà trực tiếp mở miệng nói: “Con nghĩ cách để Lăng Diệu đầu tư thêm một trăm triệu cho nhà chúng ta đi.”

Cô ngây người ra: “Lê thị lại xảy ra chuyện gì sao ba, nhà họ Lăng không rút vốn chẳng phải Lê thị vẫn sẽ có thể vận hành bình thường sao?”

Một trăm triệu không phải là con số nhỏ. Với tình trạng hiện giờ của nhà họ Lê, một trăm triệu hoàn toàn có thể mua lại được một nửa cổ phần. “Con khờ quá, nếu như có một trăm triệu này chúng ta sẽ có cơ hội củng cố lại nhà mình, tự phát triển nền tảng sẽ tốt hơn. Đến lúc ấy nhà họ Lăng có rút vốn chúng ta cũng có thể hoàn toàn tự lập được.” “Ba, ba đang đùa phải không a?” Hút máu từ nhà họ Lăng để nuôi thân mình, số tiền này đối với Lăng Diệu mà nói không phải là khó khăn gì, nhưng con người phải biết điểm dừng, như vậy mới không bị coi là lòng tham võ đáy. “Con là vợ nó, con rể giúp nhà vợ có gì là không thế?” Khẩu khí của Lê Khải Thiên giống như đang bán con gái vậy: “Hân Dư, con là con gái của chúng ta, cũng nên lo nghĩ cho gia đình này, phải không?”

Cô cảm giác như mình chưa từng quen biết người cha này, nhìn ông hiện giờ giống như một người xa lạ vậy. “Ba, con không thế làm như vậy được... “Sao không thế! Con là vợ nó, con là người sẽ ở bên nó cả đời, chút tiền này đối với nó mà nói chẳng đáng một xu, tại sao lại không thể?” “Ba, con không phải là hàng giao dịch!”

Sự phản kháng của cô cũng vô dụng, vốn dĩ trước mặt Lăng Diệu, cô luôn tỏ ra là người có tự tôn. Một khi làm theo những gì ba cô nói, cô quả thực trở thành một người dùng thân xác và hôn nhân của mình đem ra để buôn bán.

Điều này so với kỹ nữ thì có gì khác nhau cơ chứ?

Lê Khải Thiên sầm mặt lại, chỉ tức không thể cho cô một cái tát. Nhưng nghĩ lại mọi chuyện còn cần nhờ vào cô, nên ông cố nhẫn nhịn: “Chuyện này không vội, con cứ nghĩ cho kỹ, ba cho con thời gian.”

Quan hệ giữa hai người họ vừa mới tốt được một chút, trước đây là chuyện không rút vốn, bây giờ lại nhắc tới chuyện một trăm triệu này cũng không thích hợp cho lắm, thôi để từ từ nói vậy. “Còn ngơ ra đấy làm gì nữa, ra ngoài đi, không định về nhà họ Lăng à?”

Cô hít một hơi thật sâu: “Ba, con đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.