Lê Hân Dư thay một chiếc áo sơ mi cổ tròn nhằm che đi dấu vết trên cổ.
Sau khi thay đồ xong, nhìn thấy Giang Nhiên Nhiên cầm một tập tài liệu trên tay vẫy tay với cô: “Đúng rồi, nãy vừa có người gửi bức thư kiện này qua, hình như là của cậu.”
“Gửi cho mình?” Nhận được tài liệu, cô bèn nhìn tên người gửi: Lăng thị?
Lông mày co lại, mắt trái hơi giật giật.
“Mắt trái giật là có tiền, mắt phải giật là có điềm.” Lê Hân Dư nghi ngờ nói: “Vậy là mình sắp có tiền ư?”
Thực ra cô cũng chẳng có ý phát tài hay gì cả, hi vọng duy nhất của cô đó là ông trời cho cô cơ hội để li hôn.
Cuộc hôn nhân chán chường này cứ tiếp tục cũng mệt mỏi cho cả hai.
Cô căm ghét Lăng Diệu bởi vì anh đã cướp đi lần đầu tiên của cô.
Lăng Diệu ghét cô vì đây là cuộc hôn nhân mà anh không kiểm soát được.
“Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ.”
“Lê Hân Dư cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy, đi thôi, chúng ta đi xem quà trước đi.” Giang Nhiên Nhiên cầm tài liệu đặt xuống bàn: “Tài liệu này cũng không có chân, đợi lát quay về rồi xem.”
“Ừ” Lê Hân Dư mỉm cười, sau đó liếc nhìn chữ Lăng ở trên bức thư, trong lòng có một dự cảm gì đó khó nói.
Giang Nhiên Nhiên lái xe đưa Lê Hân Dư tới trung tâm thương mại Phong Ninh, nằm ở vị trí sang trọng xa xỉ bậc nhất của trung tâm thành phố, đồ ở đây đều là hàng hiệu quốc tế xa xỉ, người bình thường không phải ai cũng có thể mua được.
Gia đình họ Giang làm về đá quý. Trong trung tâm thương mại Phong Ninh này có một cửa hàng đá quý, Giang Nhiên Nhiên kéo tay Lê Hân Dư tới cửa hàng đá quý ấy..
Giang Nhiên Nhiên là tiểu thư nhà họ Giang, vừa nhìn thấy cô nhân viên cửa hàng bèn vào bên trong lấy đồ đưa cho cô.
Là một chiếc nhẫn khảm đá màu hồng, công nghệ tinh xảo với thiết kế vô cùng đặc biệt.
“Đây là món quà kết hôn đặc biệt do chính mình thiết kế dành cho cậu, năm ấy cậu vội vàng kết hôn rồi vội vàng ra nước ngoài, mình vẫn chưa có cơ hội tặng cậu. Mặc dù anh trai mình sẽ thừa kế quản lý sự nghiệp của gia đình, nhưng mình cũng phải làm chút gì đó có liên quan đến gia đình, bởi vậy mình đã học thiết kế đá quý. Đây là thành phẩm đầu tiên do mình thiết kế, nhẫn cưới, dành tặng cho người bạn tốt nhất của mình.” Giang Nhiên Nhiên đút vào tay Lê Hân Dư hộp vải: “Món quà muộn này cậu sẽ không để bụng chứ?”
Viên kim cương hồng này cỡ ba ca-ra, Lê Hân Dư cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.
Gia đình họ Giang không thiếu tiền, Giang Nhiên Nhiên lại càng không, nhưng viên kim cương này quả thực không phải thứ dễ gặp, càng không nói nó lại to đến vậy.
“Đây là do tớ thiết kế, nhưng viên kim cương hồng này ấy mà... là do anh tớ chuẩn bị. Anh ấy nói, dù gì cũng không dùng tới nên đã cho tớ.” Giang Nhiên Nhiên nói: “Đây là tâm ý của hai anh em tớ, dù gì đi nữa cậu và Lăng Diệu cũng đã kết hôn ba năm rồi, bọn mình luôn hi vọng cậu sống thật tốt.”
Lê Hân Dư ngắm nghía chiếc nhẫn.
Quả nhiên là chiếc nhẫn của Giang Dật Hàn.
Lúc này Giang Nhiên Nhiên lại nói tiếp: “Chiếc nhẫn này từ thiết kế đến gia công đều do mình đích thân quan sát, tìm thầy từ nước ngoài về gia công đó, để không lãng phí viên kim cương của anh trai mình. Hân Dư cậu nhìn xem có thích không?”
Lê Hân Dư nhìn một lúc rồi đặt chiếc nhẫn sang một bên: “Nhiên Nhiên, cái này mình không thể nhận.”
“Sao vậy?“.
“Bởi vì... thực chất mình cũng không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này.” . ngôn tình hài
“Ý cậu là...”
“Ừ.” Lê Hân Dư cười một cách bình tĩnh: “Mình muốn ly hôn.”
Giang Nhiên Nhiên không ngờ Lê Hân Dư lại có thể nói như vậy, khiến cô sững người ra.
Lê Hân Dư nói tiếp: “Nhưng cảm ơn cậu, món quá đắt giá như vậy mình quả thực không dám nhận.”
Giang Nhiên Nhiên ngơ ngẩn nhìn cô một lúc mới tỉnh táo lại.