Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 28: Chương 28: Một chậu nước lạnh từ trên trời rơi xuống




**********

Cô đi theo anh tới chỗ gia chủ chúc rượu, người nhà họ Cung khách khí hỏi vài câu, sau đó giới thiệu hai đứa trẻ nhà họ để bọn họ quen nhau.

Cậu con riêng Cung Trầm phong thái hiên ngang, ngược lại đứa trẻ nuôi trong nhà từ bé tới lớn Cung Sâm Trạch lại lấm lét thậm thụt không ăn nhập với hoàn cảnh.

Ánh mắt của Cung Sâm Trạch chốc chốc lại rơi xuống ngực của Lê Hân Dư, hơn nữa còn liếm liếm nước bọt trên môi: “Vị này là?”

Lăng Diệu ôm lấy eo cô, lãnh đạm nói: “Vợ tôi, Lê Hần Dư.”

Cung Sâm Trạch đơ ra một lúc, đấy chính là Lê Hân Dư, người không được biệt đãi trong lời đồn ư? Không ngờ lại xinh đẹp nhường này.

Nghĩ đến tin đồn Lê Hân Dư không được Lăng Diệu để mắt, thậm chí còn căm ghét, ánh mắt gớm ghiếc ấy của hắn lại càng suồng sã hơn.

Lê Hân Dư cắn chặt môi, nụ cười có phần cứng đờ.

Lăng Diệu chau mày, ánh mắt của Cung Sâm Trạch khiến anh không còn nhẫn nại được nữa.

Vốn dĩ vết tích trên ngực Lê Hân Dư là do anh cố tình để lại để đánh dấu chủ quyền, không ngờ nó lại thu hút nhiều ánh nhìn như sói đói của bao người.

Ánh mắt của anh tối hơn, cởi áo ngoài ra khoác lên người Lê Hân Dư.

Nhưng Cung Sâm Trạch này lại là kẻ không có mắt, anh ta lấy một ly rượu bên cạnh định nhét vào tay Lê Hân Dư, giọng nói có phần khinh thường: “Bà Lăng quả thực rất xinh đẹp, nào cùng uống một ly.”

Ánh mắt thèm thuồng ấy của Cung Sâm Trạch nhìn Lê Hân Dư thật đáng kinh tởm, cô không nhẫn nhịn được nữa mà hất tay anh ta ra, kiếm cớ: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”

Đang từ chối, áo của Lăng Diệu bị rơi xuống sàn nhà.

Trong bụng còn bực anh, cô không thèm nhặt lên, còn cố tình giẫm lên nó.

Ánh mắt của Lăng Diệu có chút thay đổi, nhưng chỉ nắm chặt lấy tay cô như không có ý buông ra.

“Con người có ba điều cấp bách, tôi muốn đi vệ sinh cũng không được sao?” Lê Hân Dư chất vất. Nếu như không phải anh cố tình để lại dấu vết trên ngực cô thì có lẽ cô cũng sẽ không bị người khác nhòm ngó như vậy.

Ngón tay mượt mà lướt qua lòng bàn tay cô, anh lạnh nhạt nói: “Đi đi, nhớ quay lại sớm.”

Cô rút tay lại, không ngoảnh đầu cứ thế mà đi.

Lê Hân Dư không biết rằng sau khi cô rời đi, Cung Sâm Trạch vì ánh mắt thèm khát của mình mà phải trả cái giá thê thảm như thế nào.

Ánh mắt của Lăng Diệu có phần tối hơn, anh nhếch nhẹ môi, trong tay không có bất cứ đồ vật gì nhưng chỉ về phía Cung Sâm Trạch: “Cung thiếu gia, chi bằng, để tôi kính anh một ly?”

Cung Sâm Trạch thấy Lăng Diệu không chúc rượu đứa con riêng Cung Trầm ấy, nghĩ rằng Lăng Diệu coi trọng mình hơn, vậy là một hơi uốn cạn ly rượu.

Nhưng từng ly từng ly uống xuống, trạng thái có chút không đúng, Cung Sâm Trạch uống không biết bao nhiêu ly rồi nhưng Lăng Diệu đến ly rượu cũng không cầm, anh chỉ ép anh ta uống, uống không ngừng. Xem trọng ở đâu chứ, đây rõ ràng là đang dẫn mặt với anh ta.

Nhưng đến quyền từ chối anh ta cũng không có, bởi vì anh là Lăng Diệu, là Lăng Diệu một tay che cả thành phố A này.

Cuối cùng Cung Sâm Trạch đang yên đang lành lại bị anh chúc rượu đến nỗi xuất huyết dạ dày, cũng không biết mình đã đắc tội gì với Lăng Diệu.

Lê Hân Dư vốn dĩ cũng không đi nhà vệ sinh, chỉ là cô muốn vào đó trốn một lúc.

Đứng trước gương nhìn vết đỏ trên ngực mình, cô chỉ biết cắn chặt môi. Tên điên Lăng Diệu này, hôn ở đâu không hôn lại cứ đi hôn ở vị trí này! Cô không biết mình đã đắc tội gì với anh khiến anh lại đối xử với cô như vậy.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lê Hân Dư bèn lùi bước nhường chỗ, bước ra ngoài nhà vệ sinh, cô muốn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một lúc.

Cô dùng tay trái ôm ngực, che đi vết đỏ mập mờ ấy, tay phải xoa xoa thái dương.

Chưa bước được vài bước, thái dương của cô đau đến vô cùng.

Bởi vì không biết chậu nước lạnh từ đâu tới đổ lập từ trên đầu xuống ướt hết người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.