Nhìn thấy Lê Hân về, mẹ chồng Hách còn cưng chiều hỏi cô có ăn chè không.
Cô nói chuyện với Hách một lúc rồi mới lên trở về căn phòng của mình và Lăng Diệu nhưng trong phòng trống Mấy ngày nay cô không về, Lăng Diệu cũng không về.
Hách Ảnh có tư tưởng rất tiến bộ, bà không truy hỏi kẽ rốt cuộc hai vợ chồng họ đã xảy ra chuyện gì, sau đó dùng tư thái của người lớn để giúp giải quyết, bà muốn để vợ chồng trẻ tự điều chỉnh.
Bầu không khí nhà họ Lê rất tốt, có cảm giác gia đình rất cúng.
Chỉ là căn phòng này lại thiếu sự ấm cúng của gia đình.
Lê Hân Dư không muốn đến Lăng Thị tìm anh nữa, một là nói chuyện không tiện, hai là không muốn nhìn thấy những cảnh nhức mắt đó nữa. Cô quyết định ở nhà họ Lăng đợi, đợi anh về rồi hai người có thể nói chuyện đàng hoàng ở trong phòng.
Nhưng mà Lăng Diệu mãi vẫn không về.
Nhẩm tính thời gian, đã tròn mười ngày rồi.
Thật ra Hách Ảnh thấy được mỗi ngày con dâu đều đợi chồng. Bà không nhịn được nữa bèn gọi điện thoại cho con trai, yêu cầu con trai ngày mai nhất định phải về, đã một tuần không thấy bóng dáng rồi, trước đây dù thế nào thì một tuần cũng sẽ về hai lần.
Có lẽ Lăng Diệu không phải một người chồng tốt, nhưng anh là một đứa con trai tốt.
Buổi tối ngày nhận được điện thoại anh đã về nhà ngay.
Lúc đến nhà họ Lăng thì đã hơn mười một giờ đêm, hai ông bà già nhà họ Lăng đã ngủ, anh trở về phòng ngủ, cả người nồng nặc mùi rượu.
Lê Hân Dư giật mình khi nghe tiếng động anh về, không ngờ anh lại đột ngột trở về, lại thấy bộ dạng say khướt của anh, cô vội vàng chui ra khỏi chăn, đi chân trần ra cửa đỡ anh.
Anh gạt tay cô ra, quay người đi vào nhà vệ sinh.
Cô xuống lầu rót ly nước ấm mang lên, gõ cửa nhà vệ sinh.
Cửa thình lình mở ra, anh đã cởi áo, đang cởi thắt lưng của quần Tây, mắt anh vẫn tia máu, trông hơi đáng sợ. Anh thiếu kiên nhẫn hỏi: “Làm gì?”
Sự lạnh nhạt của anh khiến cô buồn bã, đưa ly nước qua: “Uống chút nước mật ong để giải rượu.” “Không cần.” Anh đẩy tay cô ra.
Cô cố chấp muốn anh uống. Cô chưa từng thấy bộ dạng say khướt của anh bây giờ, cô cảm thấy sợ hãi.
Anh cầm tay cô, bất ngờ kéo cô vào lòng mình.
Một mùi nước hoa xa lạ và gay mũi thoảng qua, nước hoa đó tuyệt đối không phải loại anh dùng.
Nước mật ong bản lên người, văng một ít lên áo ngủ của cô và cơ thể màu bánh mật của anh. Tim Lê Hân Dư thắt lại, cô nắm chặt tay, cố gắng khiến mình bình tĩnh: Lăng Diệu, anh say rồi.”
Anh đưa tay lên vuốt tóc cô, thì thầm bên tai cô: “Đúng vậy, nếu không say, làm sao tôi lại ôm loại phụ nữ không có lương tâm như cô.”
Không có lương tâm?
Cô chỉ gặp Giang Dật Hàn một lần, chẳng làm gì hết cả, nhưng anh ấy thì sao? Anh ấy ôm ấp hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác trước mặt mình. Hôm nay về nhà, trên người cũng ám mùi nước hoa của phụ nữ xa lạ, rốt cuộc là ai không có lương tâm?
Dùng sức đẩy anh ra, cô thất vọng nhìn người đàn ông trước mặt: “Lăng Diệu, em chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh.”
Anh không hề phòng bị nên hơi lảo đảo khi bị cô đầy, lùi lại hai bước mới đứng vững được. Anh cười khẩy một tiếng, hai mắt trừng lên: “Vậy sao? Thật sự không có?” “Trước khi hỏi em câu này, có phải anh cũng nên hỏi lại bản thân mình một chút không?” “Ba năm trước, khi cô leo lên giường của tôi, không phải đã biết tôi không chi có một người phụ nữ là cô rồi sao? Bây giờ là đang tính nợ cũ với tôi sao?” Hơi thở đầy mùi rượu của anh phả vào mũi cô: “Bây giờ dựa vào cái gì? Dựa vào việc tôi cung chiêu cô?” “Lăng Diệu, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.” “Nói gì, nói ly hôn sao?” Anh cười xấu xa. “Lăng Diệu, anh là đồ khốn kiếp!”