Họ nói Lê Hân Dư sợ mình không giữ được trái tim của Chủ tịch Lăng, vì vậy mỗi ngày đều đi làm cùng Chủ tịch, sợ bên cạnh Chủ tịch có người phụ nữ khác. Dù sao trước kia những người phụ nữ làm thư kỷ cho Chủ tịch đều là cấp bậc mỹ nữ hoa khôi, mà bây giờ tất cả đều là đàn ông.
Những thay đổi này nhất định đều do phu nhân Chủ tịch hay ghen này ra tay.
Mà trong văn phòng Chủ tịch.
Lê Hân Dư, người bị một số người đánh giá là phu nhân Chủ tịch hay ghen”, đang thư thái phơi nắng và uống Mocha.
Để Lê Hân Dư không thấy buồn chán khi ở cạnh mình, Lăng Diệu đặc biệt sửa sang lại vị trí gần cửa sổ sát sàn, làm một cái ghế sofa nhỏ và một chiếc ghế treo, còn đặt cái bàn lớn ở ngay góc, phía trên có sách có máy tính, đặc biệt dành cho một mình cô chơi.
Nếu không phải Lê Hân Dư ngăn lại thì Lăng Diệu đã định xây lại tầng này, làm thành khu vui chơi giải trí rồi. “Lăng Diệu, chỗ này của anh thay đổi lớn thế.” “Gọi ông xã.” “Ông xã. “Ừm.” Lúc này anh mới ngước nhìn cô từ đống tài liệu: “Cái gì lớn? Chú út của em sao?” “Anh có thể đừng có luôn nghĩ đến những chuyện bậy không, anh đang xem tài liệu đấy, đừng để ký tên sai.” Lê Hân Dư có lòng tốt nhắc nhở.
Anh nhướn mày, vẫy gọi cô: “Em đến đây xem thì biết anh có ký sai hay không.” “Không phải bí mật thương mại sao? Em có thể xem sao?” “Toàn thân anh từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là em không được nhìn."
Lê Hân Dư cũng nhàn rỗi và nhàm chán, nghe anh nói như vậy thì đi qua.
Cô đi đến trước mặt anh mới phát hiện lời nói này của anh có vấn đề, lại là câu nói bậy bạ: “Anh có thể đừng cứ nghĩ đến những chuyện này không. “Nhìn thấy em, anh nhịn không được cử nghĩ về những chuyện này.”
Nói như thể mỗi hành động của cô đều khêu gợi người xem vậy.
Thấy ánh mắt lạ lùng của anh, cô cũng không định xem nữa, vừa định đi thì bị Lăng Diệu kéo ngồi xuống đùi, chóp mũi cọ lấy vành tai của cô, hơi thở mập mờ phả vào làn da nhạy cảm trên gò má của cô. "Vừa nhìn thấy em, anh liền nhớ đến nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên ngực em.” Khi nói, giọng càng trầm và khàn, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề: “Còn có vết bớt màu hồng có kích thước bằng móng tay ở trên mông.”
Lê Hân Dư giật mình: “Anh điên rồi, đây là văn phòng.”
Tài liệu rơi lả tả khắp sàn, anh ôm lấy người cô, đặt lên trên bàn làm việc: “Yên tâm, bọn họ không dám vào đâu, cho dù có việc gấp cũng sẽ gõ cửa trước mới vào.”