**********
Giang Dật Hàn vừa nhìn đã thấy Lê Hân Dư, anh bèn đi chậm hơn.
Giang Nhiên Nhiên nói liến thoắng không ngừng, thấy Giang Dật Hàn tự dưng đứng lại mới nhìn theo ánh mắt của anh về phía trước. Lúc này cô mới nhìn thấy Lê Hân Dư và Lăng Diệu.
Cô ngây người ra, lát sau mới vẫy tay chào: “Hân Dư, trùng hợp thật. Không ngờ còn có thể gặp cậu ở nhà hàng vào giờ này.”
Lăng Diệu cũng không nói gì, một tay ôm eo cô, nửa cười nửa không xem phản ứng của cô.
Lúc này muốn trốn cũng không trốn được nữa rồi, cô liếc nhìn Giang Nhiên Nhiên và Giang Dật Hàn: “Trùng hợp thật” Nhưng trùng hợp không phải lúc mà.
Giang Nhiên Nhiên nhìn động tác thân mật của hai người, cười tỏ vẻ đã hiểu hết.
Nhưng Giang Dật Hàn nhìn chằm chằm động tác thân mật của hai người, trong mắt có chút gì đó không cam tâm.
Sự không cam tâm ấy đúng lúc bị Lăng Diệu bắt gặp. Anh nhếch môi cười một cách lạnh lùng. Ngón tay dài vuốt tóc của Lê Hân Dư, nhìn giống như đang trêu đùa nhưng thực chất là cố ý.
Ngón tay dài vén hết tóc phía trước của Lê Hân Dư về phía sau, lộ ra chiếc cổ dài trắng nõn của cô. Nhưng trên cổ cô lại in rõ mồn một dấu hôn.
Dấu hôn như đâm vào mắt của Giang Dật Hàn khiến anh bỗng cảm thấy có gì đó đau nhói trong lòng. “Bọn mình đến để đặt bàn, mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ mình, cả nhà mình muốn cùng ăn bữa cơm riêng để tăng tình cảm gia đình, bữa ăn sẽ không trùng với ngày tổ chức tiệc rượu.” Giang Nhiên Nhiên nói: “Đúng rồi, đến lúc ấy, Hân Dư cậu có muốn đưa chồng cậu cùng đi không?”
Dĩ nhiên là không rồi.
Con người Lăng Diệu này, lần đầu tiên gặp Giang Dật Hàn đã động tay động chân, còn dám tham dự yến tiệc nhà họ Giang? Còn không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì nữa. Cô chỉ muốn lặng lẽ sống tốt cuộc đời mình, “sống tạm bợ” cho hết cuộc đời này. “Hay là thôi...” Cô định từ chối thì bị người đàn ông bên cạnh chặn lại. “Vô cùng vinh hạnh.” Chỉ nói vài câu nhưng lại giống như đang ép người khác vậy: “Nếu như có thời gian, nhất định sẽ tới chúc thọ bà.”
Biết mối quan hệ giữa Lê Hân Dư và Lăng Diệu có chút tiến triển nên Giang Nhiên Nhiên cũng chỉ nói suông để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, nhưng không ngờ Lăng Diệu lại đồng ý thật. Lúc này cô có chút hoang mang.
Một lúc sau mới hoàn hồn lại, kéo tay Giang Dật Hàn bước đi: “Chúng ta đi đặt bàn trước đi, để lúc khác nói chuyện sau.”
Hai người từng bước từng bước đi xa dần, lúc này Lê Hân Dư mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, không xảy ra đánh lộn như lần trước.
Có điều sau đó sắc mặt của Lăng Diệu trầm xuống rất nhiều.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, không biết Lăng Diệu bị chạm dây thần kinh nào mà lại dẫn cô đi siêu thị.
Anh kéo một xe chở đồ để cô đẩy, hai người lượn hết gian hàng này đến gian hàng nọ trong siêu thị mà không có mục đích.
Đi một lúc trong xe chở đồ vẫn chưa có gì.
Lê Hân Dư đắn đo, rồi dè dặt hỏi anh: “Đến siêu thị để làm gì, anh muốn mua gì ư?”
Hơn nữa, người như Lăng Diệu mà lại đến siêu thị?
Anh chẳng phải thấy phiền phức với những người xung quanh sao? Theo lý mà nói, anh muốn mua gì chỉ cần nói với cấp dưới lập tức sẽ có người xử lý cho anh.
Lăng Diệu lườm có một cái: “Dọn nhà qua ở cùng với tôi, lẽ nào không cần đồ sinh hoạt cá nhân? Hay là em định dùng luôn của tôi?”
Cô nghẹn họng.
Xem ra những gì hôm qua Lăng Diệu nói trong phòng tắm đều là thật. Anh thực sự muốn để cô ở cùng mình, chịu trách nhiệm từng bữa ăn của anh,
Cô vẫn nghĩ anh chỉ đùa thôi, anh ghét cô thế nào, trong lòng cô hiểu rõ. Không ngờ anh lại nghiêm túc để cô bên cạnh mình, có lẽ sợ cô đi cùng với Giang Dật Hàn thì mặt mũi của anh biết để ở đâu?
Không thể không nói người đàn ông này nghĩ quá nhiều rồi.
Cho dù họ ly hôn, cô cũng không thể quay lại với Giang Dật Hàn vì giữa hai người họ có quá nhiều thứ cách trở.