Chuyện Lê Hân Dư bị người khác bỏ thuốc ở với Giang Dật Hàn, sau đó bị quay clip ở khách sạn.
Thông tin đã từng bị mất dấu ở khách sạn Cảnh Hy. Đây là lần đầu tiên Hướng Lập Hiên điều tra thông tin bị đứt sạch sẽ như vậy, tuy anh ta đã nói với Lăng Diệu bỏ gánh không làm nữa, bảo Lăng Diệu tự tìm cách.
Nhưng anh ta vẫn không cam lòng, lại theo dõi một thời gian, quả nhiên tìm được một ít manh mối
Chuyện này không thể để cho Lê Hân Dư biết được.
Lăng Diệu hiểu rõ, anh nhìn Lê Hân Dư, sau đó đổi thành nụ cười nịnh nọt: “Bây giờ đã hơn ba giờ chiều rồi, em có đói bụng không? Có muốn đi ra ngoài uống trà chiều không, xung quanh đây có rất nhiều chỗ uống trà chiều rất ngon đấy.
Lê Hân Dư không phải là kẻ ngốc, ý đồ đuổi cô đi của Lăng Diệu quả rõ ràng: “Lúc nãy anh còn nói đồ của anh không có gì em xem không được, bây giờ anh lại đổi lời là em có thể xem được nhưng không thể nghe được, phải không?” “Em có thể xem của anh, nhưng của Hướng Lập Hiền thì không thể” Lăng Diệu không kịp đề phòng liền buột miệng nói ngang.
Le Hàn Dư bị anh làm nghẹn họng không trả lời được, chỉ đành nhường chỗ cho Hương Lập Hiên: “Được, hai người xen của nhau đi, từ từ nói Chuyện
Thật ra cũng không phải Lê Hàn Dư rất muốn nghe những bí mật nhỏ của đàn ông cho nên cô bước ra ngoài một cách thoải mái tự nhiên đã vậy còn tốt bụng đông cửa phòng làm việc giúp bạn họ
Thầy Lê Hàn Dư đi rồi nhưng hai người trong phòng làm việc lại không ai nói chuyện
Một lát sau Hướng Lập Hiện mở cửa ra nhìn ra ngoài, xác nhận Lề Hàn Dư đã đi xa rồi mới khóa chốt trong lại.
Lăng Diệu khoanh tay trước ngực, nhướn mày nhìn Hướng Lập Hiện: “Lần trước không phải cậu nói sẽ không điều tra nữa sao? Qua gần nửa tháng lại đưa kết quả điều tra mới tới, xem ra cậu vẫn không từ bỏ.” “Tôi đã tốn không ít sức lực đấy.” Anh ta đã điều tra tất cả nhân viên của khách sạn Cảnh Hy một lượt mà cũng không điều tra ra được kết quả gì. Anh ta không cam lòng cho nên lại điều tra người nhà của tất cả nhân viên khách sạn hết một lượt nữa lúc này mới phát hiện ra được một chút dấu vết.
Lăng Diệu nheo mắt, ánh mắt sắc bén lướt nhìn anh ta. “Cậu quan tâm chuyện của vợ tôi như vậy sao?"
Hướng Lập Hiền sửng sốt trong 0.01 giây, chỉ có điều rất nhanh đã phản ứng lại: “Cậu nói như thể tôi chẳng hề quan tâm đến chuyện của cậu vậy. Mỗi lần cậu cần điều tra thứ gì, có lần nào tôi không đào mười tám đời họ hàng của bọn họ ra đầu.
Vậy cũng đúng.
Hướng Lập Hiên là bạn nối khố với Lăng Diệu.
Thậm chí lúc học cấp ba, hai người cùng để ý một nữ sinh, Hưởng Lập Hiện cũng hoàn toàn không do dự kéo được nữ sinh kia lên giường Lăng Diệu. Đối với Hưởng Lập Hiện mà nói, tình bạn của bọn họ vượt xa tất cả.
Huống chi con người Hướng Lập Hiên này lại không động lòng với phụ nữ, lúc đầu tiện tay tìm được Cổ Tâm Lộ chuẩn bị kết hôn, kết quả vừa mua nhẫn đính hôn xong lại hoàn toàn không chút nương tình bỏ rơi Cổ Tâm Lộ, đến nỗi cho đến bây giờ mỗi khi nhắc tới Hướng Lập Hiên, Cổ Tâm Lộ vẫn còn hận đến nghiến răng.
Kiểu anh em xem phụ nữ giống quần áo như Hướng Lập Hiện này, Lăng Diệu không cần thiết phải nghi ngờ.
Lăng Diệu cong khỏe mỗi cười giễu mình một tiếng.
Anh xoa huyệt Thái Dương để cho thần kinh đang căng thẳng của mình dịu lại.
Khoảng thời gian này mỗi ngày anh luôn dính lấy Lê Hân Dư, cô vừa rời khỏi anh là anh sẽ cảm thấy sợ bóng sợ gió. “Nói đi, cậu đã điều tra ra được gì?” “Tôi giúp cậu việc lớn như vậy, vợ chồng hai người phải mời tôi ăn cơm mới được chứ?” Lê Hân Dư đã nói hơn nửa năm rồi mà cũng không mời anh ta ăn cơm, anh ta vẫn phải tự lực cánh sinh. “Cậu đang bàn điều kiện?” "Đúng, bị cậu cà khịa còn phải làm không công, tôi đúng là chịu thiệt mà." “Được.” Lăng Diệu gật đầu.
Hướng Lập Hiên cũng không đùa giỡn nữa, nói thẳng: "Là quản lý cấp cao trong khách sạn tạo điệu kiện, cố ý nói lỏng kiểm tra trong khoảng thời gian đó. Lúc đó camera có điểm mù, khách sạn cũng đã bảo lên nhưng cấp trên nói không cần phải sửa vội. Khoảng thời gian đó tình cờ là ngay trước khi Lê Hàn Dư xảy ra chuyện không lâu, tôi cảm thấy giống như có người cố ý làm ra chuyện này.”