Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 65: Chương 65: Tại sao lại có người không biết xấu hổ như vậy




. “Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Lê Hân Dư bình tĩnh lại hỏi.

Lăng Diệu nhếch môi: “Vẫn chưa đủ rõ ư? Muốn làm thịt em.”

Ngón tay dài lần theo vạt váy của cô, đẩy chiếc váy lên đến eo lộ ra đôi chân dài nuột nà của cô. “Đây là nhà tôi, chút nữa còn xuống ăn tối, anh đừng như vậy!” Lê Hân Dư kêu yếu ớt.

Anh kéo váy lên cao hơn, để phần thịt ở eo cô lộ ra: “ở nhà em, trong phòng của em, làm chuyện này, chẳng phải sẽ càng thú vị hơn sao? Bây giờ mới bốn giờ, ăn tối cũng khoảng sáu giờ, đủ để chúng ta làm một lần.” “Anh điên rồi! Hai người chúng ta đóng cửa ở trong phòng không có động tĩnh gì, anh nghĩ mọi người không biết chúng ta đang làm gi u?” Anh có còn mặt mũi nữa không, phần dưới sung sướng nhưng cũng phải nghĩ tới thế diện một chút chứ? “Chúng ta là vợ chồng, làm chút gì đó chẳng phải rất bình thường sao. Không làm chuyện gì mới là bất thường.”

Ánh mắt Lăng Diệu chăm chú nhìn mĩ cảnh trước mắt, anh vẫn thấy không hài lòng cho lắm bèn đấy lên trên. Anh phát hiện chiếc váy bó eo của cô bị bầu ngực đầy đặn của cô kẹt lại, không thể đẩy thêm lên được nữa.

Bàn tay anh vuốt ve người cô, phát hiện khóa ở bên eo cô, “roẹt” một tiếng.

Lăng Diệu gật đầu trầm giọng nói: “Hừm, như này tiện hơn nhiều rồi.”

Anh vừa dứt lời, Lê Hân Dư chỉ cảm thấy cả người có chút lạnh. Anh lại có thể kéo váy cô lên phần cao nhất.

Lê Hân Dư không thể bình tĩnh được nữa, giọng nói có chút run rẩy: “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới tha cho tôi?”

Cứ như vậy không có một mảnh vải che thân mà lồ lộ trước mắt anh, chuyện này cô không làm được.

Ngón tay của Lăng Diệu vuốt ve đùi cô, từng chút từng chút sờ lên trên: “Em ngoan ngoãn, tôi sẽ khiến cho em cảm thấy dễ chịu. Nếu em vùng vẫy, tôi sẽ càng cảm thấy hạnh phúc, đau đớn sẽ chỉ là em mà thôi.”

Lê Hân Dư thấy như sụp đổ. Nếu sớm biết anh là người t*ng trùng lập tức lên não như vậy, cô thà ngồi yên ở dưới phòng khách nghe bố mình nịnh hót anh còn hơn. “Cô gái ngoan.” “Lăng Diệu, tôi xin anh, bây giờ có thể không làm chuyện ấy có được không? Tối nay về nhà chúng ta lại làm.” Sự xấu hổ của cô quá lớn, mượn cớ bôi thuốc trong phòng của mình để làm chuyện này thật quá xấu hổ, cô tạm thời không làm được. Huống hồ lát nữa còn phải xuống lầu ăn tối, đến lúc ấy sắc mặt cô đỏ hồng. Mọi người vừa nhìn đã biết vừa xảy ra chuyện gì, cô biết vùi mặt vào đâu đây?

Lăng Diệu ôm cô rồi dành cho cô một nụ hôn thật sâu, sau đó mới chịu buông cô ra, tay phải vòng eo cô, kéo cô cùng nằm xuống. Trong phòng của cô, trên chiếc giường đơn, anh ôm cô từ phía sau. “Được, tôi sẽ không chạm vào em. Nhưng em phải để tôi ôm em một lúc.” Anh nói

Tư thế như vậy thực quá nguy hiểm, cô không chịu được bèn đưa ra điều kiện: “Anh muốn ôm bao lâu?”

Anh cắn nhẹ cổ cô: “Em tán đổ thiếu gia nhà họ Lăng rồi, thì cũng phải cho anh ta chút thời gian để anh ta có thể hoàn tâm trở lại chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.