Hẹn hò?
Là Hướng Lập Hiện hỏng não hay lỗ tại cô có vấn đề?
Lê Ngưng cực kỳ nghi ngờ mình nghe lầm, cô dùng sức rút tay ra, ngoáy lỗ tai rồi hỏi lại một lần nữa: “Anh nói cái gì?”
Hướng Lập Hiên giữ bả vai của cô, ánh mắt phức tạp: “Lê Ngưng, chúng ta hẹn hò đi.”
Anh ta nói từng chữ rõ ràng, rành rọt.
Lê Ngưng sợ run cả người, lẩm bẩm nói: “Hướng Lập Hiên anh bị điên hay hỏng não rồi?” Người này bị sao vậy, ăn chơi quen thói nên hễ gặp phụ nữ là muốn kéo về phía mình sao?
Lê Ngưng vừa dứt lời đã thấy anh ta bỗng nhiên giơ một tay lên đưa lại gần cô.
Không phải anh ta thẹn quá hóa giận, muốn đánh cô đấy chứ?
Lê Ngưng giơ tay che mặt mình theo bản năng.
Bị đánh cũng không sao, đừng đánh vào mặt cô là được. Đây là yêu cầu cơ bản nhất của cô.
Nhưng tay của Hướng Lập Hiên lại lướt qua vành tai cô, luồn vào tóc cô.
Anh ta hơi dùng sức ôm cả người cô vào lòng.
Khuôn mặt cách bàn tay của cô dán sát vào ngực anh ta “bộp” một tiếng, áp rất chặt. “Hướng... Hướng Lập Hiện?” Lê Ngưng giật mình.
Không ngờ anh ta lại chủ động ôm cô, không phải anh ta bị điện mà là trúng tà rồi.
Lúc nãy khi đưa Hận Dư đến bệnh viện, anh ta còn cố ý ném cô qua một bên, không đưa cô đi theo, rõ ràng là ghét bỏ đến chết, thế mà bây giờ anh ta lại chủ động ôm cô, còn muốn hẹn hò với cô.
Chuyện này quả là quá đáng sợ. “Hướng Lập Hiên, rốt cuộc anh bị làm sao thế? Anh đừng ôm tôi, tôi sợ.” Lỡ như anh ta có bệnh tâm thần gì đó thì không phải cô xong đời rồi sao?
Nhìn dáng vẻ của anh ta bây giờ rõ ràng là bị bệnh tâm thần mà. “Anh thả tôi ra trước được không? Tôi thật sự rất sợ... “Tôi cũng sợ." Hướng Lập Hiên bỗng nhiên mở miệng, không chỉ không buông ra, ngược lại anh ta còn ôm chặt hơn. “Anh mà sợ thì tôi càng sợ hơn... Lê Ngưng run rẩy. Có vô số khả năng khiến Hướng Lập Hiện biến thành dáng vẻ ma quỷ này lóe lên trong đầu, nhưng cuối cùng cô lại nói ra khả năng không đáng tin nhất: "Hướng Lập Hiên, có phải trên đường đi anh đã tỏ tình với Hân Dư, muốn lợi dụng cô ấy, sau khi cô ấy phản kháng, anh đã làm gì cô ấy rồi... cho nên bây giờ nhớ lại anh mới sợ hãi, đúng không?”
Lê Ngưng càng nói càng cảm thấy sợ.
Khả năng này cực kỳ lớn, nếu không thì tại sao hai người cùng đi ra ngoài một chuyến, sau đó thì một người biến mất, một người thì như mất hồn vậy?
Hướng Lập Hiên vốn đang buồn bã, bị Lê Ngưng quấy nhiều như thế anh ta lại cảm thấy buồn cười: “Trong đầu cô chứa mấy ý nghĩ vớ vẫn gì thế?”
Anh ta vẫn ôm cô thật chặt, cằm vẫn đặt lên mái tóc mềm mại của cô.
Hướng Lập Hiện cụp mắt thì nhìn thấy đỉnh đầu của Lê Ngưng giống hệt Lê Hân Dư, đều có hai vòng rất đáng yêu.
Lê Ngưng vẫn nằng nặc hỏi: “Vậy Lê Hân Dư đầu?” “Lăng Diệu về rồi, tôi đã cô ấy về nhà.
Lúc này Lê Ngưng mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hiểu dáng vẻ thẫn thờ này của Hướng Lập Hiền. “Lê Ngưng, chúng ta hẹn hò đi."
Đây là lần thứ ba Hướng Lập Hiện nói câu nói này, Lê Ngưng muốn từ chối theo bản năng nhưng năm chữ tiếp theo của anh ta đã khiến cô ngây người. “Giúp tôi quên cô ấy.
Lê Ngưng do dự một hồi lại mềm lòng, bàn tay nhỏ xinh chậm rãi duỗi tay ra vỗ lưng anh ta: “Yêu người không nên yêu, thật sự đau khổ vậy sao?”
Yêu được thì rất vui vẻ, không có được mới là đau khổ.
Hướng Lập Hiên không nói với cô những điều này, cảm thấy mình cần một sự cứu rỗi, anh ta thực sự sợ rằng mình sẽ ngày càng lún sâu.
Nhân lúc vẫn chưa lún sâu, anh ta nên nhanh chóng rút ra.