**********
Chương 300 Thiệp cưới
Gieo gió gặt bão.
Người phạm sai lầm không phải là họ, tại sao lại bắt họ gánh chịu hậu quả?
Lê Hân Dư không biết làm thế nào để đối mặt với người nhà họ Lê mới đúng cho nên cô dứt khoát không đối mặt, giao hết mọi chuyện cho Lăng Diệu xử lý.
Mà sự xuất hiện của Giang Nhiên Nhiên đã tạo thêm niềm vui cho cuộc sống đang vô cùng khó xử của cô.
Giang Nhiên Nhiên biết tình trạng gần đây của Lê Hân Dư, hẹn cô ra ngoài sẽ không tiện nhưng chuyện này có phải đích thân đi tới một chuyển mới được.
Giang Nhiên Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn mang thiệp cưới đến Lăng Thị
Lê Hân Dư không quấy rầy Lăng Diệu, cô và Giang Nhiên Nhiên đi lên sân thượng hóng gió và tâm sự với nhau.
Nói ra cũng không biết tại sao mấy tháng gần đây quan hệ giữa hai người càng ngày càng xa cách.
Cũng không biết là Lê Hân Dư có quá nhiều việc nên quên liên lạc với Giang Nhiên Nhiên, hay Giang Nhiên Nhiên đã có tình yêu và gia đình của mình nên không có thời gian rảnh rỗi để ý đến Lê Hân Dư.
Tóm lại từ chỗ bạn thân không có gì giấu nhau đột nhiên ai cũng lùi lại một bước, chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường.
Giữa hai người không ai làm gì sai, nhưng trường năng lượng chính là một thứ vô cùng kỳ diệu, hai người bọn họ không hẹn mà cùng xa lánh đối phương.
Mà đây cũng là lần duy nhất Giang Nhiên Nhiên chủ động liên lạc với Lê Hân Dư trong mấy tháng nay.
Ánh mặt trời rất ấm, gió nhẹ lướt qua lòng người.
Lê Hân Dư nằm nhoài trên mép sân thượng, từ trên cao nhìn xuống, nhìn dòng xe cộ đông đúc phía dưới lầu cao trong lòng hết sức cảm thán.
Kẻ đứng trên cao thì có thể quyết định vận mệnh của người khác, nhưng những người ở bên dưới lại hoàn toàn không có cơ hội lựa chọn.
Cô vốn dĩ cũng là không có lựa chọn, ngay cả thân xác trong sạch và hôn nhân của mình cũng được dùng làm thẻ bài bị người khác âm thầm trao đổi, may mắn thay cô gặp được Lăng Diệu cho nên mới có thể đứng trên cao nhìn xuống đám đông.
Giang Nhiên Nhiên cười nói: “Hân Dư, lâu ngày không gặp, cậu càng ngày càng đẹp ra."
Cô ta không khen giả mà là xuất phát từ đáy lòng.
Tình yêu thật sự là thứ có thể nuôi dưỡng con người, Lê Hân Dư vốn đã rất xinh đẹp, nhưng gần đây sau khi thật sự ở bên Lăng Diệu, mọi hành động, cử chỉ của cô vừa toát ra sự quyến rũ vừa có nét ngây thơ của thiếu nữ.
Đây là thứ mà trước kia Lê Hân Dư chưa từng có.
Cuộc sống của Lê Hận Dữ vẫn luôn bị kiểm soát bởi nhà họ Lê... thậm chí là bởi cô ta.
Giang Nhiên Nhiên cảm thấy bây giờ rất tốt, Lê Hân Dư giữ được hôn nhân của cô, mà cô ta cuối cùng cũng có được tình yêu của mình.
Lê Hân Dư xoay người nhìn cô ta: “Cậu cũng trầm ổn hơn rất nhiều.”
Giang Nhiên Nhiên nói: “Người sắp lập gia đình dù sao cũng phải ra dáng chứ
Lê Hân Dư ngẩn ra: “Ý của cậu là cậu sắp kết hôn rồi?” “Ừ” Giang Nhiên Nhiên mỉm cười e thẹn như thiếu nữ: “Hôn lễ của mình và anh hai vào cuối tuần này, mình tới đưa thiệp cưới cho cậu.” Họ đã từng là bạn bè thân nhất, thân đến nỗi không có gì là không nói được với nhau, đám cưới của cô ta nên đích thân đến đưa mời thiệp.
Giang Nhiên Nhiên mở túi xách của mình ra, lấy thiệp cưới tinh xảo đưa đến trước mặt Lê Hân Dư: “Ây, chính tay mình viết đấy, đẹp chứ?”
Lúc học cấp ba Lê Hân Dư đã luôn khen cô ta viết chữ đẹp, trầm ổn, chín chắn hoàn toàn khác với dáng vẻ tùy tiện của cô ta.
Nhưng Giang Nhiên Nhiên đầu có nói cho cô biết, thật ra đây mới là bản tính của cô ta.
Giang Nhiên Nhiên hào phóng cười với Lê Hân Dư: “Mình đã đưa thiệp cưới rồi, cuối tuần này cậu nhớ tới đúng giờ nhé.
Lê Hân Dư kinh ngạc: “Cuối tuần này, gấp vậy sao?”
Cô nhớ Giang Nhiên Nhiên muốn một đám cưới phải hoàn mỹ và long trọng, nếu không chuẩn bị trước từ rất lâu thì căn bản sẽ không thể đạt được hiệu quả như cô ta mong đợi “Đúng vậy, mình rất nóng lòng.” Giang Nhiên Nhiên vẫn mỉm cười gật đầu.
Cô ta gấp rút kết hôn là vì muốn thật sự ổn định với Giang Dật Hàn.