Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 261: Chương 261: Thu tiền phí




Đây rõ ràng là uy hiếp.

Viên Vũ và Lê Nhã Trí có thể không hiểu nhưng Lê Khải Thiên lại hiểu. Sắc mặt ông ta thay đổi, mỗi tay kéo một người, kéo cả vợ lẫn con đi ra ngoài.

Lúc đi qua người Lăng Diệu trên mặt ông ta còn mang theo nụ cười nịnh nọt và xin lỗi.

Ba người này vừa ra khỏi cửa không lâu thì bị bảo vệ của khu bắt đuổi ra ngoài. “Thả tôi ra, chúng tôi tự đi được!” Lê Khải Thiên ra sức giãy giụa: “Cậu biết tôi là ai không? Sao cậu dám đối xử với tôi như vậy?”

Bảo vệ không thèm nghe xem ông ta nói gì, thẳng tay tổng ông ta ra ngoài.

Nhân tiện còn chụp luôn ảnh ba người này gửi vào trong nhóm làm việc của mình.

Người phụ nữ này lúc trước đã bị Chủ tịch Lăng tổng ra ngoài một lần. Lúc đó là ca trực của anh ta nên những người khác không biết. Hôm nay cả ba người nhà họ ăn mặc trông không giống người nghèo nên mới để bọn họ chuồn vào.

Những chuyện như thế này tuyệt đối không thể để có lần sau được. Nếu không chắc chắn sẽ không giữ được bát cơm.

Nhưng anh ta nghĩ hiện thực quá tươi đẹp rồi. Hôm nay những ai cho ba người nhà họ Lê vào thì ngày hôm sau tất cả đều bị đuổi việc.

Lê Khải Thiên sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên bị mất mặt như vậy.

Lăng Diệu trở mặt vô tình nhưng Lê Hân Dư là con gái nhà họ Lê, vậy mà không nói giúp họ được một câu nào.

Nói không chừng chuyện Lăng Diệu rút vốn đầu tư cũng là do Lê Dư Hân xúi giục, bởi vì Nhã Trí chia rẽ hai người họ cho nên con nhóc chết tiệt kia muốn chỉnh nhà họ Lê.

Lúc này Lê Khải Thiên càng khẳng định chuyện này là do Lê Hân Dư nhét vào đầu Lăng Diệu

Con gái út của ông ta cũng không thua kém gì so với Lê Hân Dư. Nếu như con gái út có thể chen vào gạt Lê Dư Hân ra thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Hơn nữa con gái út còn vì Lăng Diệu mà phát thai, vì chuyện này còn phải cắt bỏ tử cung. Dựa vào điểm này ít nhiều Lăng Diệu sẽ có chút không nỡ, đối xử với Nhã Trí tốt hơn một chút nhỉ?

Lê Khải Thiên nhìn Lê Nhã Trí, gửi gắm tất cả hi vọng lên người cô ta.

Lăng Diệu lấy nguyên liệu nấu ăn vừa mua vào phòng bếp. Lúc quay ra thấy Lê Hân Dư vẫn đứng nguyên tại chỗ sững sờ đến ngẩn người. Anh liền ôm cô từ phía sau và gọi để cô hoàn hồn lại.

Lê Hân Dư vẫn luôn không nhắc lại chuyện nhà họ Lê. Dám lén xông vào nhà của người khác, chuyện này đúng là ba người nhà họ Lê quá đáng quá mức. Nhưng dù sao đó cũng là người nhà ruột thịt của cô, cô không còn cách nào khác ngoài việc đứng nhìn thờ O.

Nhưng mà không biết rốt cuộc họ kéo nhau tới đây là muốn làm gì, lại còn cả ba người đến cùng nhau. Nhìn bố mặc âu phục chỉnh tề, dáng vẻ như là có nhiều chuyện nghiêm chỉnh muốn bàn.

Trong lòng cô luôn có linh cảm xấu. Bản năng của con người là luôn muốn trốn tránh mọi vấn đề, vì thế theo bản năng cô không muốn nhắc đến người nhà họ Lê.

Lăng Diệu ôm cô và cắn vào tại cô: “Đang suy nghĩ gì vậy?” “Đang nghĩ Chủ tịch Lăng có muốn giúp em làm việc bếp núc không. “Có thể. Nhưng mà anh muốn tính phí phụ giúp bếp núc.”

Lê Hân Dư mỉm cười: “Được, thưởng cho anh thêm một bát cơm.

Sâu trong mắt Lăng Diệu xẹt qua một tia gian xảo.

Cho đến tận lúc ăn cơm Lê Hân Dư mới biết ánh mắt anh lúc nói đến chuyện tính phí là có ý gì.

Lăng Diệu chính là một con sói háo sắc đói khát. Rõ ràng tối hôm qua vừa làm đến tận khuya, đến giờ còn chưa được hai mươi tư tiếng thế mà dáng vẻ anh lại như đang đói khát không nhịn nổi.

Mọi ngày đều là bị anh đè xuống giường làm, lần này là trả phí cho nên cô vừa tắm rửa xong người trần như nhộng cứ thế bị anh bế vào phòng làm việc.

Anh vẫn ăn mặc rất chỉnh tề, là bộ quần áo đi làm.

Bây giờ Lê Hân Dư mới hiểu được là anh vẫn còn canh cánh cái lần chưa có cơ hội làm lúc ở văn phòng kia.

Buổi tối lấy cớ muốn thu tiền phí giúp việc bếp núc, đào một cái hố ở đây chờ cô nhảy xuống.

Lúc cô ý thức được những điều này thì đã muộn, cô bị đặt trên bàn gỗ, anh đứng giữa hai chân cô mặc sức cày cấy mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.