Lê Hân Dư không ngờ Dương Tiểu Khởi lại tự bỏ đi, cô không nhịn được liên năm nhoài trên ghế số pha cười.
Cô cười ngặt nghẽo làm áo hơi cuốn lên trên, để lộ ra vùng bụng trắng nõn thon thả.
Đã mấy ngày rồi Lăng Diệu chưa được ăn "thịt" thấy vậy là dục vọng lại nổi lên.
Tay anh áp lên làn da trắng nõn của cô mà sờ soạng.
Đầu ngón tay gẩy mép dưới của áo ngực lên, ngón tay lưu manh lần mò lên trên.
Lê Hân Dư nằm trên ghế sô pha, không ngăn cản động tác của anh, mặt cô đỏ lên, ngoan ngoãn để anh hành động.
Cô cũng biết Lăng Diệu là động vật "ăn thịt”, bị Dương Tiểu Khởi xen vào nhiều ngày như vậy, anh đã sớm không nhịn nổi rồi.
Lăng Diệu ngôi quỳ chân trên người cô, không chút kiêng kỵ gì kéo áo cô lên.
Vừa hôn lên bờ vai tròn trịa thì tiếng chuông cửa vang lên.
Lê Hân Dư kéo áo lên rồi đẩy anh một cái: "Xuống khỏi người em, em đi mở cửa.
Lăng Diệu không cam lòng hôn lên mỗi cô rồi cần một cái mới buông cô ra: "Để anh đi.”
Cô chỉnh lại quần áo còn anh đi mở cửa.
Người đứng ở cửa lại là Hách Ảnh.
Lăng Diệu nhìn về phía bên cạnh bà theo bản năng. Hách Ảnh nhíu mày đẩy con trai một cái: "Đừng nhìn nữa, Dương Tiểu Khởi không đến cùng mẹ.”
Đúng là Dương Tiểu Khởi tính cách mềm yếu, nhưng ngày nào cũng đều khóc lóc với bà, bà cũng bị Dương Tiểu Khởi làm cho phát chán
Nhưng Dương Tiểu Khởi lại là cháu gái ruột của bà Trần nên bà cũng không đành lòng.
Suy nghĩ hay là thôi thì cứ giữ lại nhà họ Lăng chăm sóc mình, cũng không để nó cả ngày khóc lóc ở trước mặt con trai mình rồi lại liên tục gọi điện thoại khóc lóc với mình.
Lúc đầu Dương Tiểu Khởi khóc lóc, bà còn cảm thấy thương hại.
Sau đó khóc nhiều quá khiến bà cũng thấy phiền. Lăng Diệu lùi lại hai bước, cúi đầu khom người mở tủ giày ra lấy cho bà đôi dép lê "Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại tới đây?”
“Con xuất viện chắc chắn là mẹ phải qua xem thế nào.
Nhìn con trai lưng bị thương lại làm những việc này, trong khi đó con dầu Lê Hân Dư lại ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi, Hách Ảnh càng nhíu chặt lông mày hơn.
Bà còn tưởng sau khi tìm cô để nói chuyện ly hôn thì cô sẽ biết kiềm chế hơn.
Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không hề có tác dụng.
Hách Ảnh thay dép lê rồi đi vào cùng anh: “Chuyện lần trước mẹ nói với con, con nghĩ thế nào?"
Thân hình cao lớn của Lăng Diệu khựng lại: "Chúng ta vào phòng sách nói đi."
Hách Ảnh nghiệm mặt "Cũng được, đúng lúc mẹ cũng có chuyện muốn nói với con."
Hách Ảnh trực tiếp bỏ qua Lê Hân Dư, thản nhiên đi về phía phòng sách.
Lăng Diệu ấn vào bả vai cô, hôn lên mỗi cô một cái: "Không có chuyện gì đâu, em đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ giải quyết, cứ tin anh, nhé?"
“Vâng.” Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười
Đầu ngón tay của anh chạm lên bờ mỗi cô một cái: "Thật sự không có gì đâu, em còn có thể chịu được thì sao mà anh lại không chịu được
Cô lắc đầu: "Bây giờ nghĩ lại là do em đã làm sai quá nhiều nên thái Lúc trước Hách Ảnh đối xử với cô như con gái ruột của mình, nhưng bây giờ gần như coi cô là người xa la.
Không, thậm chí ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
Là do cô đã phạm quá nhiều lỗi khiến bà thất vọng.
Cô đã biết sai và cũng muốn cố gàng sửa chữa, nhưng rốt cục cô phải làm thế nào thì mới có thể khiến Hách Ảnh không còn đề phòng và chấp nhận mình một lần nữa?