Bị kẹt xe nên khi Lê Hân Dư đến bờ sông thì đèn đường đã sáng rồi.
Giang Nhiên Nhiên đứng cô đơn lẻ loi một mình ở bờ sông, vịn vào lan can uống rượu, dưới chân là một đống vỏ chai trống rỗng.
Gần đây nhiệt độ giảm xuống, thời tiết ngày càng lạnh, Lê Hân Dư vừa xuống xe đã cảm nhận được hơi lạnh thấu xương. Cô rụt cổ lại, lê cái chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục của mình đi đến bên cạnh Giang Nhiên Nhiên, giật lấy chai rượu trong tay cô ấy. “Cậu điên rồi à? Trời lạnh vậy mà chạy đến bờ sông uống rượu một mình, còn uống nhiều như vậy nữa, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao!” “Xảy ra chuyện thì thế nào, dù sao anh ấy cũng sẽ không đau lòng. Mình đã làm nhiều việc như vậy, cố gắng như vậy, thậm chí mình còn đồng ý trao thân cho anh ấy, tại sao anh ấy lại không cần mình?” Giang Nhiên Nhiên vừa khóc vừa gào thét, muốn cướp lại chai rượu.
Lê Hân Dư thấy cô ấy kêu gào ầm ĩ liền ném thẳng chai rượu xuống sông, nước sông cuồn cuộn nuốt chửng nó trong nháy mắt. “Nhiên Nhiên, cậu tỉnh táo lại đi, chỉ là một gã đàn ông mà thôi, cậu hà tất phải giày vò bản thân như vậy.” “Cậu không hiểu đâu, mình thích anh ấy rất lâu rồi, tất cả tình yêu của mình đều dành cho anh ấy, nhưng anh ấy lại không để ý đến mình một chút nào.” Giang Nhiên lớn tiếng khóc lóc.
Lê Hân Dư đau lòng ôm lấy cô ấy: “Có nhiều đàn ông lắm, cũng đâu chỉ có một mình anh ta, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, chúng ta sẽ tìm được người tốt hơn.” “Không đâu, sẽ không có người tốt hơn nữa đâu. Mình yêu anh ấy, mình chỉ yêu một mình anh ấy thôi.”
Giang Nhiên Nhiên nép vào lòng cô, đấm vào ngực cô để phát tiết.
Lê Hân Dư không hề đề phòng, bị cô ấy đấm cũng hơi đau nhưng vẫn nhẫn nhịn: “Chúng ta về trước đã, cậu đã uống nhiều vậy rồi, ở đây không an toàn.” “Mình không đi, mình muốn ở đây uống rượu, mình muốn uống say, mình muốn uống đến chết, mình xem anh ấy có đến tìm mình không. Nếu anh ấy không đến, đợi sau khi mình chết rồi liệu anh ấy có áy náy không.
Mình yêu anh ấy như vậy, tại sao anh ấy không thể yêu mình một chút chứ?” Xem ra sau khi cô ra nước ngoài, Giang Nhiên Nhiên đã tìm được người mình thích.
Sau khi về nước thi thoảng cũng nghe Giang Nhiên Nhiên nhắc đến người mà cô ấy thích, nhưng cô vẫn chưa từng gặp người đàn ông đó nên không để ý lắm. Có điều cô hoàn toàn không ngờ Giang Nhiên Nhiên đã yêu người đàn ông đó đến mức độ này.
Mặt Giang Nhiên Nhiên đỏ bừng: “Hôm nay mình đã tốn rất nhiều tâm tư để bày tỏ với anh ấy, nhưng anh ấy liếc mắt đã nhìn thấu, nói là anh ấy không thích mình. Mình nói là không sao cả, mình có thể đợi, đợi đến khi anh ấy thích mình, nhưng anh ấy nói không thể nào... Không thể nào!” Cô ấy lôi kéo Lê Hân Như giống như phát điên, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, hung hãn đến mức đáng sợ: “Tại sao không thể chứ? Anh ta chỉ hời hợt nói một câu đã hủy hoại tình yêu của mình rồi.” “Nhiên Nhiên, cậu lý trí một chút đi. Nhiên Nhiên!” Cô bị Giang Nhiên Nhiên lắc đến mức không đứng vững. Khi cô tưởng mình sắp bị Giang Nhiên Nhiên xô ngã thì Giang Nhiên Nhiên lại nhắm mắt rồi ngất xỉu.
Giang Nhiên Nhiên đã uống quá nhiều bia, lại hứng gió ở bờ sông cả ngày nên lên cơn sốt, còn bị viêm phổi nữa.
Lê Hân Dư không thể bỏ đi được, đành phải ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy một đêm.
Sáng sớm hôm sau Giang Dật Hàn nghe tin liền vội vàng chạy đến, đúng lúc chạm mặt cô.
Lê Hân Dư đứng dậy, khẽ nói: “Anh Dật Hàn, giao Nhiên Nhiên lại cho anh chăm sóc, chân của em cũng không tiện nên em về trước đây.”
Giang Dật Hàn nhìn thẳng vào cô: “Anh tiễn em.”
Cô từ chối: “Nhiên Nhiên vẫn chưa truyền nước xong, cần có người ở đây trông chừng.” Giọng của Giang Nhiên Nhiên hơi khàn: “Không sao, mình sẽ tu án chuông goi bac sĩ, nêu hai người có chuyen muôn noi thì không cần lo cho mình”