Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 188: Chương 188: Tôi không muốn nói lại lần thứ ba




**********

Vừa nãy còn hôn tay mình, bây giờ lại lật mặt không nhận người, đàn ông thật đúng là loại động vật vô sỉ nhất trên thế giới này.

Nhưng không sao, ai bảo anh là Lăng Diệu chứ.

Lê Nhã Trí ống ẹo ngồi liệt trên mặt đất và cũng không định đứng dậy, dường như là đang đợi Lăng Diệu đến đỡ mình.

Làm ra dáng vẻ nhu mì thật là kinh tởm, Lăng Diệu ngay cả nhìn cô ta cũng cảm thấy ô uế mắt của mình: “Cút."

Lê Nhã Trí không nhúc nhích, dường như đang nghiên cứu xem vẻ mặt anh có phải là nghiêm túc không.

Lăng Diệu nói một cách phiền chán: “Tôi không muốn nói lại lần thứ ba, hoặc là cút về phòng mình, hoặc là cút ra khỏi nhà này.”

Nghiên cứu ra rồi, là nghiêm túc đó.

Cô ta lập tức từ dưới đất bò dậy và đi chầm chậm đến phòng khách.

Lê Nhã Trí cong khỏe môi, cô ta không tin Lăng Diệu sẽ thực sự để cô ta cút đâu.

Tuy khuôn mặt không đẹp bằng chị cô, nhưng mình trẻ hơn chị ấy và dáng người cũng không kém. Một người đàn ông thể lực dồi dào vậy làm sao nỡ đuổi mình ra.

Chẳng qua là sợ mất mặt, nếu không anh ấy sẽ không hôn vào mu bàn tay mình và còn ôm mình ở trên đùi.

Chắc chắn là anh ấy có cảm giác với mình, chỉ là anh ấy quá sĩ diện.

Nếu anh rể đã không thể chủ động được, cô sẽ mặt dày chủ động trước thì có sao đâu? "Đợi đã." Lăng Diệu đột nhiên nói. "Còn có chuyện gì sao anh rể?"

Anh lạnh lùng nói: “Cởi bộ đồ đó ra, cô không xứng mặc nó."

Quần áo của Lê Hân Dư cho dù là vứt đi hay ném đi, cũng không để lại cho người phụ nữ kinh tởm như vậy mặc.

Tiếc cho Lê Hân Dự xem cô ta là em gái, mà đứa em gái này đúng là lợi hại, dám nghĩ trăm phương ngàn kế để treo lên giường anh rể. “ồ” Lê Nhã Trí phớt lờ nửa câu sau và quay lại, đứng ở trước mặt anh bắt đầu cởi quần áo.

Cởi bỏ áo khoác lụa đó trước, lộ ra bờ vai ngọc, lại dùng tay đẩy dây áo trên đầu vai ra.

Lăng Diệu cảm thấy mình đồng ý cho Lê Hân Dư đưa cô ả này về chính là một sai lầm: "Cô đang làm gì thế?” "Không phải anh rể kêu em cởi ra sao?" Lê Nhã Trí chớp mắt, rất là hồn nhiên.

Lăng Diệu nắm chặt nắm đấm, trán nổi gần xanh lên và muốn đánh người.

Anh đứng dậy và kéo tay của Lê Nhã Trí đi về hướng cửa, giống như là muốn đẩy cô ta trong bộ dạng quần áo không chỉnh tề ra ngoài.

Lê Nhã Trí lần này mới biết hoảng sợ: “Anh rể anh rể, anh đừng làm thế, em biết là em hiểu sai ý rồi, bây giờ em sẽ trở về phòng thay đồ ra."

Lăng Diệu vẫn không có dấu hiệu dịu lại, mở cửa đang định đẩy cô ta ra thì lại nghe thấy Lê Nhã Trí nói: “Trời sắp tối rồi, nếu anh ném em ra ngoài như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra với em, chị em chắc chắn sẽ trách anh.”

Anh mới buông lỏng tay: “Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng, hãy an phận chút."

Lê Nhã Trí vuốt tóc và nhặt chiếc áo mỏng trên đất, chạy trốn về căn phòng khách của mình ở.

Huyệt thái dương của Lăng Diệu giật giật, thực sự không biết nhà họ Lê rốt cuộc là nơi quái quỷ gì, ngoại trừ Lê Hân Dư thì ai cũng đều là đầu óc bất chính.

Người cha bán rẻ con gái, ngay cả em gái cũng muốn bò lên giường người đàn ông của chị mình.

Xem ra, đã đến lúc nên cắt đứt mối quan hệ của cô với nhà họ Lê.

Khi nghĩ tới Lê Nhã Trí, người phụ đó đã từng ở đây thì anh cảm thấy buồn nôn, bèn cầm lấy tài liệu để ở trên bàn và mang vào phòng.

Ném tài liệu xuống giường, không chịu nổi gọi một cú điện thoại cho Lê Hân Du.

Bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Khi nào em sẽ về?” “Em ăn tối xong rồi, sau khi bắt được xe chắc là nửa tiếng nữa thì về đến nhà."

Lăng Diệu hít một hơi thật sâu, khi nghe được tiếng của cô mới bình tĩnh lại: “Anh nhớ em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.