Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 272: Chương 272: Tôi tới chăm sóc cho cô




**********

Chương 273 Tôi tới chăm sóc cho cô

Mặt Lê Hân Dư đau rát khó chịu, cô ôm mặt chạy vào phòng bếp.

Đau quá, bây giờ cô phải dùng nước lạnh để rửa vết thương nhằm giảm bớt nhiệt độ.

Nhưng Lê Nhã Trí lại níu cô lại không cho cô đi, thái độ hùng hổ dọa người: “Tôi mới tới mà anh ấy đã lập tức đi công tác. Là cô cố ý bảo anh đi chứ gì? Đừng quên cô đã hứa gì với mẹ đấy.”

Mặt Lê Hân Dư đau rát, trong lòng cô cũng giống như bị người ta đâm cho một nhát thật đau.

Cô không ngờ em gái lại nghĩ cô như vậy, mà cô lại vì một người em gái như thế làm tổn thương Lăng Diệu... . Tiên Hiệp Hay

Cô... thật đúng là quá ngu mà. “Nhã Trí, em đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Nếu em không tin thì bây giờ có thể đi khỏi đây.

Lê Hân Dư đẩy Lê Nhã Trí ra, cô muốn đi đến phòng bếp rửa mặt.

Nhưng mà Lê Nhã Trí lại sống chết cầm chặt tay cô, làm sao cũng không chịu buông tay. “Tôi thấy cô là bị tôi vạch trần nên chột dạ” “Buông tay!” “Tôi không buông!” Lê Nhã Trí cười âm u “Đau không? Có phải cô cảm thấy mặt rất đau không? Nhưng tôi còn đau hơn cô gấp trăm, gấp ngàn lần kìa!”

Bị người khác thay nhau cưỡng hiếp quả thật đau gấp trăm ngàn lần một ly nước nóng này.

Lê Hân Dư phát hiện mẹ nói không sai, trạng thái tinh thần của Lê Nhã Trí đúng là có vấn đề: “Nhã Trí, em điên rồi.” “Không sai, tôi đã điên rồi, tôi đã điện từ lâu rồi. Từ buổi tối hôm đó sau khi bị các người đuổi ra khỏi trang viên Ngự Thủy tôi đã điên rồi.” Mà chuyện bất trắc khi phá thai đã hoàn toàn đẩy cô ta vào địa ngục.

Lê Hân Dư đau đớn hét lên: “Buông tay, chị phải đi rửa mặt”

Nhưng Lê Nhã Trí làm thế nào cũng không buông tay cô ra.

Cô ta đương nhiên sẽ không buông tay, cô ta muốn xem dáng vẻ đau khổ dằn vặt của Lê Hân Dư.

Hai người giằng co kéo lôi kéo nhau.

Mí mắt Lê Hân Dư bị nước nóng làm phỏng đã sưng tấy, tầm nhìn mơ hồ, bị vấp ngã xuống đất, đập đầu vào một chân của bàn trà, máu chảy từ trên trán xuống, có một giọt chảy vào mắt...

Máu khiến tầm nhìn của cô càng lúc càng không rõ, mí mắt của cô cũng trở nên nặng trĩu, muốn nhướn lên cũng rất cật lực.

Lê Nhã Trí cầm ly thủy tinh đã bị giội hết nước nóng đập mạnh xuống đất, sau đó cô ta nhặt một mảnh thủy tinh vỡ lên lặng lẽ đi tới trước mặt Lê Hân Dư.

Lê Hân Dư tưởng Lê Nhã Trí muốn đỡ cô lên, cô nheo mắt giơ về phía cô ta.

Mà Lê Nhã Trí hoàn toàn không quan tâm tới cô, chỉ kề miếng thủy tinh vỡ kia vào cổ cô

Đi chết đi, đi chết đi! Lê Hân Dư

Lần này mục đích của cô ta là hủy hoại Lê Hân Dư.

Cô ta chỉ muốn trả thù cho bản thân, hoàn toàn không quan tâm tới những chuyện khác.

Bàn tay cầm mảnh thủy tinh của Lê Nhã Trí đang run lên, đâm mạnh về phía Lê Hân Dư đang không còn sức lực nằm trên đất. “Rầm.." một tiếng, cửa bị người ta đá văng.

Lê Nhã Trí có tật giật mình, mảnh thủy tinh trong tay rơi xuống đất.

Cô ta tưởng là Lăng Diệu đã trở về, thân thể run lên, xoay người lại ngay lập tức.

Thủ đoạn của người đàn ông Lăng Diệu này quá ác độc, trải qua chuyện lần trước cô ta đã sợ hãi theo bản năng.

Nhưng mà người kia không phải là Lăng

Diệu mà là Hướng Lập Hiên.

Hướng Lập Hiên nhận được thông báo của Lăng Diệu, sửa soạn một chút sau đó lập tức đi ra ngoài.

Anh ta cứ máy mắt liên tục, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.

Trên đường đến đây không biết anh ta đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, chạy hết tốc độ tới nơi này.

May thay... May thay.

Hướng Lập Hiên nhấc chân đá văng Lê Nhã Trí ra, bế Lê Hân Dư ở dưới đất lên.

Mí mắt Lê Hân Dư bị phỏng sưng vù, máu trên trán lại chảy vào trong mắt, cô hoàn toàn nhìn không rõ người trước mắt là ai. Cô bám vào ngực Hướng Lập Hiên, mở miệng gọi: “Lăng Diệu, anh về rồi phải không, có phải anh về rồi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.