**********
Chương 196 Tự tát vào mặt mình
Hầu hết đàn ông đều tâng bốc để lấy lòng có nhưng các chị em lại có chút không cam lòng.
Thật nhìn không ra Lê Hân Dư ngoại trừ xinh đẹp ra còn ưu điểm gì mà lại khiến một Lăng Diệu xuất chúng hơn người chỉ yêu một mình cô, còn Giang Dật Hàn cũng không thể quên tình cũ. “Đây là tiệc đính hôn, cũng không biết giữ ý tứ sao? Còn đứng thân thiết cười nói vui vẻ với bạn gái cũ từng dính tin đồn làm như sợ người khác không biết hai người từng qua lại hay sao?” Người nói là Liễu Tố, người phụ nữ đã hắt rượu vào người Lê Hân Dư lúc cô mới về nước, cũng là bạn tốt của Y Nghê.
Lê Hân Dư nhíu mày, mặc dù lời nói hơi khó nghe nhưng cũng không sai.
Trong tình hình hiện tại, họ cũng nên giữ ý tú.
Cô đứng cạnh Lăng Diệu vẫn sẽ an toàn hơn, cho dù phải cố nhịn những lời đãi bôi nịnh nọt của một đám người thì vẫn tốt hơn là mang lại rắc rối cho Giang Dật Hàn và Giang
Nhiên Nhiên.
Cô gật đầu với Liễu Tố: “Cảm ơn đã nhắc nhở”
Liễu Tổ đấm một cú vào cây bông, công kích không thành thiệt tức muốn chết. Cô ta thấy cô muốn đi, liền kéo cô lại: “Cô chột dạ muốn trốn sao?” “Con mắt nào của cô thấy tôi chột dạ?” Lê Hân Dư cười. “Nét mặt của cô rõ ràng là đang chột dạ. Liễu Tổ quả quyết.
Kéo tay cô ta ra, Lê Hân Dư cười nhạt: “Tôi nghĩ nét mặt của tôi là đang suy nghĩ trả thù như thế nào mới đúng. Tôi là người thù dai, tôi nhớ cô từng hắt rượu vào người tôi. “Cô quả nhiên là một người phụ nữ đầy mưu mô, chẳng trách đoạn video giường chiếu của Y Nghệ với người khác bị tung ra rồi còn bị đưa ra nước ngoài không được phép trở về, chắc chắn đều là cô giở trò!”
Tư duy của người phụ nữ này thật sự hơi nực cười và không chút logic gì cả, Lê Hân Dư không muốn dây dưa với cô ta: “Cô thích nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng hãy buông tay tôi ra. “Nếu tôi không buông thì sao?”
Lê Hân Dư hắt cả ly rượu vàng lên mặt cô ra, rượu trượt xuống má rơi xuống ngực, thảm hại và khó coi.
Liễu Tổ hét lên một tiếng và buông tay ra. “Sớm buông ra không phải tốt hơn sao” Lê Hân Dư đặt ly rượu lên trên bàn, định rời đi.
Liễu Tổ giận dữ giẫm chân, chỉ lau sơ qua rượu trên mặt nhưng lại làm lem lớp trang điểm
Cô ta không cam tâm cứ bị bắt nạt như vậy, bèn kéo cô lại với vẻ mặt giận dữ, đi đến trước mặt cô và giơ tay muốn tát vào mặt cô.
Nhưng cái tát đó vẫn không thể nào giảng xuống, bởi vì có một bàn tay đã giữ chặt cổ tay cô ta, khiến cô ta không thể nào động đây.
Quay đầu lại nhìn, hóa ra người đó là Lăng Diệu
Lăng Diệu ngày càng mất kiên nhẫn với phụ nữ ngoại trừ Lê Hân Dư, đặc biệt là sau khi thấy sự vô liêm sỉ của Lê Nhã Trí, nhìn thấy loại phụ nữ không nói lý lẽ này thì thấy kinh tởm giống như giảm phải phân chó vậy.
Loại phụ nữ này, càng nể mặt cô ta thì cô ta càng hết sức ngang ngược.
Chỉ có một cách để đối phó với họ, chính là không cần nể mặt gì cả, cứ mặc sức giảm đạp họ dưới chân, để họ không bao giờ dám xem thường bạn. “Chủ, chủ tịch Lăng... anh làm tôi đau.”
Lăng Diệu không có thói quen thương hoa tiếc ngọc, tay không buông lỏng ra mà còn vặn ngược hướng cổ tay của cô ta lại, cái tát đó cuối cùng rơi vào mặt của Liễu Tố. “Chát” một tiếng, lanh lảnh nặng nề.
Liễu Tổ ôm mặt không dám nói lời nào, nhưng Lăng Diệu không có ý định bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy.
Lăng Diệu nghiêm giọng nói: “Lúc nãy cô đã nói bao nhiêu câu với cô ấy?”
Mặc dù Liễu Tổ không hiểu tại sao anh ấy hỏi vậy, nhưng vẫn cẩn thận suy nghĩ lại mới nói: “Bốn năm câu”
Lăng Diệu không thèm chạm vào cô ta: “Tự tay cô vả vào mặt mình năm cái.”
Liễu Tổ mở to mắt, không dám tin.